Vân Ngữ Tịch bước vào quán bar, ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm cô.
"Tiểu Diệp, tôi giao Phong Tiêu cho cô.
" -Ngô Trình Thành nói một lời hai ý nghĩa khiến Phong Tiêu trừng mắt nhìn hắn.
Vân Ngữ Tịch không hiểu ý tứ, đưa bữa sáng trong tay ra.
Lúc này cô rất muốn hỏi, Phong Tiêu dù sao cũng gọi anh ta là Tam ca, anh ta chẳng lẽ phải nên thúc giục Phong Tiêu đến bệnh viện thay băng gạc chứ?
"Hèn gì cậu không ăn đồ ăn sáng do Trần Sơn mua, hóa ra đã có người mang đến.
" - Ngô Trình Thành nháy mắt nhìn Phong Tiêu.
Cô gái này nấu cơm cho cậu, đưa cậu đến bệnh viện, muốn tỏ tình thì phải nhanh lên.
Phong Tiêu sắc mặt lạnh lùng làm bộ không quan tâm, nhưng trong lòng đang vừa mừng rỡ vừa ngại ngùng.
Vì là thiếu gia nhà họ Phong nên số người theo anh nịnh nọt lấy lòng không thiếu, nhưng trước giờ đều cảm thấy chán ghét điều đó.
Nhưng nếu là Diệp Ngọc Dao thì khác, anh lại rất muốn Diệp Ngọc Dao tìm đến lấy lòng anh như bọn người kia.
Vân Ngữ Tịch lại không đoán được tâm lý của Phong Tiêu, cô thuần túy hiện tại chỉ xem Phong Tiêu như một người em trai mà chăm sóc.
Lòng tốt của cô hiện tại đối với Phong Tiêu còn không bằng một phần mười cô tốt với Lục Tiểu Hi.
Cô và Phong Tiêu đến bệnh viện thay băng gạc liền bị bác sĩ khiển trách nặng nề, vết thương trên đầu có dấu hiệu bị viêm, vì thời tiết nóng bức nên nó đã sưng đỏ và đầy mủ.
Trong lúc đang rửa vết thương và chống viêm, bác sĩ cảnh cáo:"Ba ngày nữa phải quay lại thay băng, nên nghỉ ngơi cho tốt, tránh nhiễm nước.
"
"Không làm được.
" -Phong Tiêu còn muốn nói cái gì, bị Vân Ngữ Tịch bịt miệng lại.
"Xin lỗi bác sĩ, tôi sẽ giám sát anh ấy.
" - Vân Ngữ Tịch vội nói.
"Quán bar quá ồn ào, tôi căn bản không nghỉ ngơi tốt được.
" - phận ở ké không biết xấu hổ chê bai kén chọn.
Vân Ngữ Tịch nghĩ cũng đúng, quán bar hoạt động về đêm rất ồn ào, liền nói:"Nếu anh không ngại, quay lại nhà tôi ở đi.
"
Cô lại muốn nói, nếu quán bar không tốt liền nên quay về Phong gia, có người chăm sóc anh, có đồ ăn ngon hằng ngày.
Nhưng đã hứa sẽ giám sát vết thương của anh ta.
Khóe miệng Phong Tiêu nhếch lên, anh đã từ rất lâu hối hận khi rời khỏi nhà của Diệp Ngọc Dao nhưng vì mặt mũi nên không quay lại.
Đúng lúc này Diệp Ngọc Dao lại mời hắn trở về nên anh sẽ tỏ ra miễn cưỡng đồng ý.
Nhìn Phong Tiêu im lặng, Vân Ngữ Tịch không biết hắn đang nghĩ gì.
"Trời rất nóng, không chạm nước là không có khả năng.
" - Vết thương trên đùi cũng vì chạm nước mà nhiễm trùng, nhưng không tắm liền không chịu được.
Bác sĩ bỏ bông gòn xuống, khuôn mặt nguy hiểm, bệnh nhân không những không nghe lời mà còn cố ý làm.
"Ha ha… bác sĩ, tôi sẽ giám sát anh ta, nhất định không để chạm nước.
" - Vân Ngữ Tịch trong lòng oán trách cái tên tiểu tử này thật ngang bướng liền nhéo hắn một cái.
Phong Tiêu nhíu mày nhìn cô:"Ngọc Dao… cô… a…"
Cánh tay Phong Tiêu bị nhéo mạnh một cái, Vân Ngữ Tịch như không có gì thu tay lại, ngây thơ nhìn bác sĩ: Bác sĩ, có cần phải chú ý thêm điều gì nữa không? Ví dụ như nên ăn cái gì, nên tránh cái gì?"
Bác sĩ nhìn Phong Tiêu lúc này đã ngậm miệng, tâm tình cũng khá hơn, tiếp tục dặn dò và kê một số thuốc chống viêm.
Ra khỏi bệnh viện, Phong Tiêu vẫn im lặng.
Vân Ngữ Tịch nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang, đang phân vân có nên bắt taxi về nhà hay không?
"Két…"
Một chiếc xe màu xám bạc dừng lại, cửa sổ bên ghế phụ mở ra, lộ ra gương mặt yêu nghiệt của Tống Hiểu Minh.
"Phong Tiêu, cậu đi đâu vậy?" - Ánh mắt hắn di chuyển giữa Phong Tiêu và cô gái bên cạnh, không hề che giấu nụ cười gian xảo.
Phong Tiêu nhìn vết bầm dưới mắt của Tống Hiểu Minh liền nói:" Tới chỗ Tam ca trước đi.
"
Muốn quay về Diệp gia ở cũng phải đi lấy hành lý.
Vân Ngữ Tịch cùng nhìn thấy vết bầm như bị ai đó đánh của Tống Tử Minh, nhưng cô không phải là người nhiều lời.
Nhưng cô có nên nói với Lưu Huyên Huyên rằng cô đã nhìn thấy Tống Hiểu Minh hay không?
Nhưng mà về sau, Vân Ngữ Tịch lại quên mất chuyện này.
Đêm đó, Vân Ngữ Tịch đang ngủ mơ màng, nghe có tiếng người đi xuống dưới lầu.
Khoảng hai giờ sáng, cô bị đánh thức bởi tiếng nói dưới lầu, khi đi ra, cô kinh ngạc nhìn thấy Phong Tiêu ở dưới lầu đỡ một người ngồi trên ghế sô pha.
Người ngồi trên ghế sô pha gương mặt sưng tấy bị đánh bầm dập, mở miệng chào cô toàn bộ khuôn mặt đều biến dạng.
Không còn là phong cách lãng tử phóng khoáng thường ngày.
Vân Ngư Tịch im lặng quay đầu lại, thoạt nhìn không nhìn ra người này là Tống Hiểu Minh, cho