Ngồi trước cổng trường Trung Học Số 2 suốt buổi sáng ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng Vân Ngữ Tịch cũng đứng lên rời đi.
Tình toán lại thời gian này, bản thân cô vẫn còn sống cùng ông ngoại dưới quê, ông ngoại lúc này đang bị bệnh nằm viện, không bao lâu ông ngoại đột nhiên qua đời, lúc này ba mẹ cô mới mang cô đến Nam Dương.
Có lẽ Chủ Nhật này cô sẽ quay về nhìn lại một chút, có thể sẽ được gặp lại ông ngoại.
Bà ngoại qua đời, sức khỏe của ông ngoại ngày càng yếu đi nhưng ông vẫn luôn giấu cô cho đến khi ông ngã xuống.
Không ai biết được bản thân cô đã sợ hãi ra sao.
Cô lớn lên từ nhỏ bên cạnh ông bà ngoại, tình cảm cô dành cho ông bà sâu đậm hơn bất kỳ ai khác.
Trong khoảng thời gian ông ở bệnh viện, một mình cô ở trong bệnh viện, luôn nhủ thầm trong lòng rằng ông ngoại nhất định không sao đâu.
Khi ông ngoại rời đi, các chú bác trong làng đã giúp đỡ cô lo liệu tang lễ, cô đi theo ông trong suốt quá trình, lẳng lặng cầm bài vị nhưng không khóc, con gái duy nhất của ông ngoại là mẹ cô, cũng đã thật sự vội vàng quay về trong ngày tang lễ thứ hai.
Vì thế nên sau này cô mới có thể bình tĩnh đối diện với sự thiên vị của cha mẹ như vậy.
Thứ năm, trong phòng giáo viên.
"Phong Tiêu, nói cho cô biết, đây là lần thứ mấy em trốn học?" - Cô giáo chủ nhiệm đối diện với nam sinh thích trốn học này mà không biết xử lý ra sao.
Nếu không có nhà họ Phong, không biết đã bị đuổi học bao nhiêu lần.
Phong Tiêu thông minh, nhưng nó không có nhiều tác dụng nếu không có sự hướng dẫn của thầy cô.
"Chủ nhật tuần này, các em đến trường học thêm."
"Không được."
Sự đồng thanh trả lời khiến các giáo viên trong phòng liền quay đầu lại nhìn.
"Thưa thầy, chủ nhật tuần này em có việc bận." - Bên kia văn phòng, một cô gái vội vàng giải thích.
"Diệp Ngọc Dao, lần khảo sát này em đội sổ, thầy nghe các thầy cô khiếu nại trong khoảng thời gian này em thường xuyên trốn học.
Ngọc Dao, nói với thầy đi, em gặp phải chuyện gì sao?" - Chủ nhiệm lớp 11/3 hỏi han.
Vân Ngữ Tịch đau đầu, thật khó giải thích.
Cô đã tốt nghiệp nhiều năm trước và đã thật sự trả lại bài vở trước kia học được cho giáo viên, việc cô xếp cuối trong kỳ thi là việc không khó đoán, dù sao lớp cô học cũng là lớp giỏi nhất ở TH Nam Dương.
Phong Tiêu đưa mắt nhìn cô gái đang cau mày đau khổ với vẻ thích thú.
Anh nhận ra cô ngay khi cô vừa cất giọng.
Đúng là thật có duyên, dù là cả hai đều bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng mắng.
"Xem ra em cũng không có nguyên nhân gì, quyết định vậy đi, chủ nhật này đến trường học thêm." - Thầy chủ nhiệm quyết định.
"Không…."
"Được rồi, về lớp đi."
Đợi Vân Ngữ Tịch ra khỏi văn phòng, giáo viên ngồi bên cạnh mới hỏi:"Thầy Lý, thành tích của học sinh này lần nào cũng nằm trong top 10, sao lần này lại kém như vậy?"
"Đừng nói nữa, con bé trước kia nội tâm, không thích hòa nhập với bạn học nhưng thành tích lại rất tốt, không biết lần này xảy ra chuyện gì, trong lớp thì ngẩn ngơ, còn có trốn tiết." - Thầy Lý nghĩ về học sinh này liền tràn đầy thắc mắc…
"Nếu không còn căn dặn gì nữa, em cũng xin phép ra ngoài." - Phong Tiêu không có hứng thú ở lại nghe bọn người này tán gẫu.
"Chủ nhật này cậu cũng đến học thêm."
Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng chính, có một thanh niên tựa vào gốc cây phượng vĩ trước tòa nhà, nhìn thấy Phong Tiêu bước ra, anh ta đứng thẳng lên đi tới: "Phong Tiêu, lần này cô giáo phạt cậu cái gì?”
“Cậu biết cô ấy không?” - Phong Tiêu không trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ vào bóng lưng Vân Ngữ Tịch nói.
Tống Hiểu Minh nghiêng đầu, nhìn về hướng ngón tay của Phong Tiêu, sau đó cười tinh nghịch với bạn mình: ”Sao, cậu thích cô ấy à?”
“Nếu cậu không trả lời thì quên đi.” - Phong Tiêu đút hai tay vào túi lạnh lùng rời đi.
“Huynh đệ, đừng xấu hổ.” - Tống Hiểu Minh hiếm khi thấy bạn mình có hứng thú với một cô gái: ”Tất cả nữ nhân xinh đẹp trong trường này tôi đều biết một chút về bọn họ.
Cô ấy là một trong ba đóa hoa xinh đẹp nhất TH Nam Dương, tên là Diệp Ngọc Dao.”
“Nhưng tại sao cậu lại quan tâm đến cô ấy? - Tống Hiểu Minh tò mò hỏi: ”Đây là