Ngày hôm sau
Khi buổi học sắp kết thúc, bầu trời đột nhiên âm u, sau tiếng sấm vang lên là tiếng mua rơi.
Tâm hôn của Vân Ngữ Tịch hiện không còn ở đây nữa.
Thời tiết hôm đó cũng như thế này nên cô xin phép giáo viên về trước và bắt xe bus đến trường TH Nam Dương.
Vừa xuống xe cũng là lúc trường Nam Dương tan học, cô đứng ở cổng, ngơ ngác vì đang mặc đồng phục học sinh trường khác, bảo vệ không cho cô vào.
Hoàng Thiên Quân biết cô đang đợi ở ngoài cửa nên cố tình không ra ngoài.
Bên kia đường, một người phụ nữ hét lớn:”Cướp…cướp.
” Vân Ngữ Tích nhìn thấy một người đàn ông giật túi và đang bỏ chạy.
Cô không hề nghĩ ngợi gì liền đuổi theo, lúc này mới đụng phải Hạ Nhất Đông.
Haiizzz
Vân Ngữ Tịch thở dài một hơi.
Bất kẻ lần này thế nào, cô cũng phải ngăn cản bản thân mười bảy tuổi của mình gặp mặt Hạ Nhất Đông.
Cô thà hai người trở thành người xa lạ không hề quen biết còn hơn nhận được tin anh ta kết hôn sau chín năm.
Cô không phải cỏ cậy, ngay cả khi cô giả vờ bình tĩnh ngày thường, thế nhưng khi về đêm không có ai bên cạnh, trái tim gặm nhấm nỗi đau âm ỉ.
Nhân sinh có mấy cái chín năm, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, đã vượt qua tình yêu, đã coi nhau như tình thân.
Cô đã từng nghĩ cô và Hạ Nhất Đông sẽ hạnh phúc đến khi già đi.
Suy cho cùng, họ không thể cưỡng lại thực tế bất đắc dĩ, buộc phải ra đi liền phải đi,
Cô hẹn Hạ Nhất Đông lúc sáu giờ rưỡi ở cổng sau, với tính cách của Hạ Nhất Đông, cô biết chắc sẽ không đến.
Nhưng hôm nay cô tin rằng hắn sẽ tới, bởi vì trên đời này không ai hiểu rõ hắn ta hơn cô.
Cô vẫn nhớ trước kia Hạ Nhất Đông từng nói với cô rằng muốn tìm một giáo viên để luyện thi thật giỏi, nhưng hắn ta tìm mãi chưa có người phù hợp.
Hạ Nhất Đông là loại người ưa thích sự hoàn hảo, dù đã là học bá của trường nhưng hắn vẫn cắm đầu học không mệt mỏi.
Vậy nên cô đã mang giáo sư Dương để dụ hắn ta đến.
Cô cầm dù, đưa bàn tay nhìn mưa rơi trên lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy một nỗi buồn không biết từ đâu dâng lên.
“Đúng là thảm hại.
”
Vân Ngữ Tịch tự giễu cười cười, đến nước này cô vẫn còn chưa thể buông xuống được sao?
“Tiểu Diệp Tử, cô đi đâu vậy?” - Tống Hiểu Minh từ xa chạy tới, lập tức nhảy vào trong ô dù của cô, tự nhiên cầm lấy ô dù nói:”Ôi, cái thời tiết chết tiệt này có thể thay đổi bất cứ lúc nào, tôi không mang theo ô dù.
”
Vân Ngữ Tịch liếc hắn một cái, buổi sáng cô rõ ràng đã nhắc nhở Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh mang theo ô dù.
“Cô còn chờ gì sao?” - Tống Hiểu Minh vòng tay qua vai cô:”Sao lại xích ra ngoài ô dù vây, thế nào, không muốn cùng tôi đứng một chỗ sao?”
Vân Ngữ Tịch giả vờ không quan tâm cái cử chỉ không đúng mực liền hỏi:”Phong Tiêu đâu?”
Cô lo lắng Phong Tiêu cũng không mang ô dù, vết thương trên đầu vẫn chưa để thấm nước khi đi dưới mưa lớn như vậy
“Phong Tiêu sao… ưm…” - Giọng nói Tống Hiểu Minh có chút ngập ngừng:”Nhận một cuộc gọi liền đi ra ngoài, hình như có liên quan đến tai nạn lần trước.
”
Vân Ngữ Tịch đen mặt:”Anh cứ như vậy để anh ấy đi một mình.
”
Lần trước bị thương nặng như vậy cô cũng không hỏi lý do, nhớ lại tên nam nhân lần đó gặp trong bệnh viện có vẻ cũng không phải là học sinh… hiện tại cô suy đoán việc này liên quan đến một cuộc ẩu đả chạy trốn nên bị tai nạn xe.
Vậy mà anh ta lại đi một mình, lỡ lại bị thương thì sao?
Vân Ngữ Tịch tìm điện thoại, phát hiện không mang theo.
“Này… Diệp Ngọc Dao, sao cô đi nhanh như vậy?’ - Tống Hiểu Minh gọi theo, giả vờ không biết cái gì.
Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, đáy mắt sáng lóe lên, quả nhiên khi nghe thấy Phong Tiêu có chuyện, cô vẫn rất lo lắng.
Vân Ngữ Tịch đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa quên mất việc cần làm,do dự vài giây:”Cho tôi mượn điện thoại của anh/”
Tống Hiểu Minh lắc đầu, điện thoại không có mang theo.
Tống Hiểu Minh nhìn gương mặt cô có chút khó xử, cố ý bổ sung một câu:”Cô không cần quan tâm, cho dù Phong Tiêu có gặp phải chuyện gì, cậu ấy cũng là người nhà họ Phong, không ai dám làm gì cậu ta đâu.
”
“Nhưng mà, chỉ sợ gặp phải mấy cái dạng mắt mù, ai cũng dám chọc, liền khó nói.
”
Vân Ngữ Tịch càng nghe càng trầm mặc, thầm nghĩ nếu Hạ Nhất Đông đi tới cửa sau đợi cô thì nhất định sẽ không có cơ hội gặp cô năm mười bảy tuổi ở cổng trước, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bây giờ việc của Phong Tiêu quan trọng hơn.
Bên trong Devil bar.
Mọi người đều có thể nhìn thấy sự khẩn trương lo lắng hiện trên gương mặt của Phong Tiêu.
Ngô Trình Thành vỗ vai hắn một cái nói:”Thả lỏng một chút.
”
Lúc này, thân thể cứng ngắc của hắn ngày càng căng cứng hơn, sắc mặt Phong Tiêu lạnh lùng, đôi môi mím lại nhìn hiện trường trước mặt.
Quán bar luôn luôn náo nhiệt thường ngày hiện tại không có ai.
Trong nhà toàn bộ đèn điều tắt, chỉ nhìn thấy những ngọn nến le lói trong ly thủy tinh, vô cùng đẹp mắt.
Hắn vậy