Anh yêu thì được.”
Phong Tiêu hiếm khi nói chuyện không đứng đắn, nhưng đây cũng là trong lòng anh muốn.
Vân Ngữ Tịch im lặng, thầm nghĩ đúng như cô đoán, Phong Tiêu thực sự yêu Diệp Ngọc Dao, chín năm sau trước mặt công chúng anh đã mang Diệp Ngọc Dao đi cùng.
“Chờ một chút thôi.”
Vân Ngữ Tịch nhẹ giọng trả lời, đợi một chút thôi khi cô rời đi và linh hồn Diệp Ngọc Dao trở về, họ có thể yêu nhau bất kể thế nào.
Phong Tiêu cảm giác hình như gặp ảo giác, anh nghĩ cô sẽ vô tình từ chối hoặc giả vờ không nghe thấy.
Không ngờ, cô nói ra một câu khiến anh vô cùng suy nghĩ.
Chờ một chút thôi có nghĩa là gì?
Đó có phải giống như anh nghĩ không?
“Em biết lời này ý là gì không?” Phong Tiêu vùi đầu vào cổ Vân Ngữ Tịch, khi đến gần, anh phát hiện trên người cô có mùi sữa rất thơm, anh cảm thấy rất thích.
Vân Ngữ Tịch không quen Phong Tiêu đột nhiên đến gần như vậy.
Nhưng giọng nói của Phong Tiêu lại chứa ẩn một tia mong đợi và sợ hãi, khiến cô mềm lòng:”Diệp Ngọc Dao sẽ không thích Hạ Nhất Đông.”
Đây là lời giải thích của cô cho sự hiểu lầm đêm qua.
Cô vốn muốn nói ra rằng tôi không thích Hạ Nhất Đông, nhưng lại không thể nói ra cho dù thân thể này là của Diệp Ngọc Dao, nhưng tâm hồn bên trong lại lại Vân Ngữ Tịch cô, vậy nên đành phải nói Diệp Ngọc Dao không thích Hạ Nhất Đông.
Nhưng còn chính cô thì sao?
Cô tự hỏi chính mình, cô vẫn thích anh, nếu như cô đã buông bỏ được, khi gặp Hạ Nhất Đông cô đã không khổ sở như vậy.
Nhưng cũng may, cô đã ngăn cản Hạ Nhất Đông gặp lại bản thân năm mười bảy tuổi.
Liệu cuộc sống sau này sẽ có thay đổi gì không?
Bởi vì quá vui mừng, Phong Tiêu không để ý đến câu nói kì lạ trong lời nói của cô, cô thật sự nói rằng cô không thích Hạ Nhất Đông với anh.
Một chút bất mãn cuối cùng trong lòng anh cũng tiêu tiên, dù là lời cô nói có phải là điều trong lòng cô nghĩ hay không, chỉ cần là cô nói, anh đều tin.
“Anh muốn ăn thịt viên, cá hấp, gà hầm.” - Trong lòng vui vẻ, cảm giác thèm ăn tăng lên rất nhiều.
“Không có, trong tủ lạnh chỉ có hoành thánh.”
“Không, mì tương đen cũng được.”
Tống Hiểu Minh đi ở phía sau, đưa mắt liếc nhìn hai người phía trước, nghe Phong Tiêu đột nhiên nói rất nhiều kèm cười rất tươi, xem ra đã làm hòa rồi.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng Vân Ngữ Tịch thay đồng phục xuống lầu chuẩn bị đi học, cứ nghĩ hai người kia bị thương sẽ không đến trường, không ngờ bọn họ đã mặc sẵn đồng phục đợi cô.
Khi thấy cô xuống, bọn họ đang nói gì đó liền im bặt, ánh mắt kỳ quái.
“Anh mua bữa sáng cho em.” - Phong Tiêu chỉ vào bàn ăn.
Vân Ngữ Tịch nghi ngờ một chút, nhưng vẫn im lặng ăn sáng.
Khi ba người đến trường, Vân Nghĩ Tịch định cùng hai người tách ra trước khi vào cổng, nhưng Phong Tiêu đã kéo tay cô kéo lại:”Cây ngay không sợ chết đứng, không cần thiết tránh né như vậy, chúng ta cũng không phải đang hẹn hò.”
Vân Ngữ Tịch:’...”
Trước ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cuối cùng cũng bước đến lớp 11/3.
Phong Tiêu nhìn cô một lát rồi vuốt thẳng vết nhăn áo trên vai cô, phát ra một giọng điệu vô cùng cưng chiều:”Tan học chờ anh cùng về, chúng ta đi siêu thị xem có cua hay không?”
Nói xong, Phong Tiêu quay người tiêu sái rời đi.
Lớp 11/3 toàn bộ lặng nhìn, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn vào cô gái đứng trước cửa lớp, ai cũng biết Phong Tiêu luôn lạnh lùng với tất cả mọi người, sẽ không bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác.
Hơn nữa, nghe ý tứ của câu nói kia, tựa hồ cảm giác họ đang sống chung.
Lưu Huyên Huyên biết Phong Tiêu đang sống ở nhà họ Diệp, cô nghịch ngợm kéo Vân Ngữ Tịch sang một bên:”Hai người đang đẩy mạnh tiến độ à, cậu không sợ giáo viên nghi ngờ sao, không sợ bị đồn đại sao?”
Vân Ngữ Tịch dở khóc dở cười, lúc sáng sớm nhìn thấy Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh to nhỏ, vẻ mặt xấu xa.
Thì ra là dùng chiêu này ở trường học.
Haiz, anh ta đây là muốn mọi người hiểu nhầm bọn họ sao?
Trong lớ học, Hạ Nhất Đông luôn bị mất tập trung.
Hắn là học bá của trường, việc bị phân