Lúc đánh cờ, khí chất của Vân Ngữ Tịch luôn khác lạ thường ngày, khiến mọi không thể rời mắt.
Điều này hình thành từ việc cô bắt chước khí chất của ông ngoại từ nhỏ, ảnh hưởng đến cô trong nhiều năm.
"Con đánh cờ tốt như vậy, là học từ ai vậy? - Giáo sư Dương nhìn thế cờ thật sự ngưỡng mộ, đây là lần đầu tiên có một người trẻ như vậy có thể ép ông đến mức này.
Trong ký ức xa xôi của mình, ông nhớ có một cô gái có kỹ năng chơi cờ rất xuất sắc.
"Là ông ngoại của….
a…đau.
"
Vân Ngữ Tịch đang muốn nói cái gì đó, cổ tay cô bỗng nhiên bị siết chặt trong lòng tay người khác.
"Phong… Phong tổng.
"
Cô kinh ngạc hét lên, sau đó im lặng, nhìn thấy sắc mặt của Phong Tiêu rất xấu, toàn thân lạnh buốt, trong mắt mây đen cuồn cuộn, tựa như cực độ không vui.
"Cô là cô ấy.
"
Phong Tiêu nói ra mấy chữ từ kẽ răng.
Giống như lời này đã chạm tới giới hạn của anh ta.
"Hả?"
Vân Ngữ Tịch bối rối, cái gì là cô là cô ấy, chẳng lẽ cô có chị em song sinh?
Đinh Hải Phong nhìn qua nhìn lại hai người không biết bao nhiêu lần, nhưng không hiểu đây là dạng gì, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Phong Tiêu thất thố, còn cô gái còn lại lại tỏ ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bầu không khí này không ổn chút nào.
Có cảm giác là lạ.
Ở bên đầu hành lang bên kia, ba người đứng cùng nhau, lặng lẽ quan sát mọi thứ trước mặt.
Tống Hiểu Minh phát ra một tiếng cười khẽ.
Vừa mới Đinh Hải Phong chạy tới nói công ty có việc gấp liền vội vàng muốn rời đi.
Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại đi, có vẻ như người phụ nữ này quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Diệp Ngọc Dao thu lại tầm mắt, giống như không có chuyện gì xảy ra:"Tôi về trước.
"
"Anh đưa em về.
" - Tống Hiểu Minh cũng theo rời đi.
Chỉ có đôi mắt thâm sâu của Ngô Tranh ở đó nheo lại, có thể Tống Hiểu Minh không biết, nhưng hắn và Phong Tiêu điều biết rất rõ ràng cô gái năm đó chơi cờ rất giỏi.
Khi nãy đi ăn cơm cùng nhau, giáo sư Dương có nhắc đến và khen ngời tài chơi cơ của Diệp Ngọc Dao, người phụ nữ xinh đẹp đó khẽ cau mày, tuy không nói nhưng hắn có thể cảm nhận được cô gái này không biết chơi cờ.
Không ngờ hôm nay, bọn họ là có thể nhìn thấy một cảnh năm đó, với tư thế và động tác kèm khí chất như cũ.
Dù khuôn mặt khác biệt, nhưng bên trong không thay đổi.
Chẳng trách Phong Tiêu mất bình tĩnh, Ngô Tranh siết chặt nắm đấm, anh ta có chấp niệm, hắn cũng không ngoại lệ.
"Xin lỗi, Phong tổng, bạn của tôi đang ở phòng bệnh, tôi đi trước.
" - Vân Ngữ Tịch thấy bầu không khí không ổn, liền kiếm cớ muốn rời đi.
Cô cố tình dùng sức kéo cổ tay lại, kết quả bị người càng siết chặt hơn.
Đôi mắt của Phong Tiêu giống như chính mang cô nhốt vào bên trong.
"Phong tổng.
" - Vân Ngữ bất đắc dĩ nhìn Phong Tiêu, cô không muốn trở thành tâm điểm chú ý.
"Nghe nói cô đang tìm tôi.
" - cuối cùng Phong Tiêu cũng lên tiếng, chất giọng thâm trầm và nhẫn nại.
Ai cũng không thể hiểu được sự hỗn loạn trong lòng anh, trái tim vừa rồi vẫn đang đập đều đặn hiện tại như một quả bom nguyên tử đang cố lao ra khỏi lồng ngực.
Không còn từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng của anh.
Giống như tìm lại được bảo bối bị thất lạc rất lâu và hiện tại đã nắm được nó trong lòng bàn tay.
"À… không có gì.
"
Cho dù Vân Ngữ Tịch muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng bầu không khí hiện tại thật sự không phù hợp.
"Em không nói thì tôi cũng sẽ biết.
" - Phong Tiêu dù có thế nào cũng sẽ không bao giờ buông cô.
Vân Ngữ Tịch đưa mắt không vui nhìn anh chằm chằm, chủ tịch tập đoàn NY sao lại hành động bá đạo như vậy?
Đinh Hải Phong nhìn thấy cảnh này thì rất lúng túng, điện thoại trong túi reo lên, nhìn thấy người gọi thì nhíu mày.
"Phong tổng.
"