Mẹ Ngô Tranh gửi cho cô một tin nhắn thoại, mời cô đến Ngô gia dùng cơm vào chiều thứ bảy.
Lục Tiểu Hi biết tin liền tỏ vẻ ghen tỵ: "Quá nhanh, có phải là ra mắt cha mẹ hay không?"
Vân Ngữ Tịch dở khóc dở cười: "Cậu nghĩ cái gì vậy, tớ và Ngô Tranh chỉ mới gặp mấy lần, cũng không biết gì về nhau."
Lục Tiểu Hi hiển nhiên không tin cong môi nói: "Ai da, còn tưởng cậu cùng với tớ tôn sùng cuộc sống độc thân, đúng chỉ là có tớ ngây thơ, bên cạnh cậu mỹ nam kẻ đến người đi không dứt, có phải tổ tiên nhà cậu có hạt giống đào hoa không?"
Vân Ngữ Tịch cười bất đắc dĩ, trước giờ cô không bao giờ tìm một anh chàng giàu có, chỉ muốn gặp một người bình thường, an an ổn ổn sống một đời.
Mẹ Ngô Tranh mời cô đến ăn cơm, bất quá có thể vì giữ lời mời lần trước vô tình gặp nhau.
Ngô Tranh nhận được tin trước mắt liền khó xử, nói bọn họ chỉ là bạn bè thông thường.
"Mẹ, mẹ đã nói gì với cô ấy."
Ngô Tranh gần đây bận một cái dự án lớn nên không liên lạc với Vân Ngữ Tịch, không ngờ mẹ anh còn nhanh hơn anh.
"Đồ ngốc, mẹ chỉ có thể giúp con được đến đây thôi.
Nếu con còn chần chừ đừng trách người khác cướp mất.
Con có biết tỷ lệ nam nữ hiện mất cân đối không, một cô gái đáng yêu như vậy chính là hàng hiếm phải tranh cướp."
Tại sao bà lại có thể biết con trai mình có tình ý với người ta… ha, thật ra có một chuyện mẹ Ngô Tranh không dám thừa nhận.
Từ bé Ngô Tranh đã có thói quen viết nhật ký.
Cho đến một ngày nọ, nội dung nhật ký bỗng thay đổi, từ việc học hành ra sao chuyển về một cô gái.
Lúc đó là học kỳ một của lớp 11.
Trời mưa, cậu quên mang ô, cô gái đó nhanh chóng chạy đến đưa cho cậu một chiếc ô, rồi lâu lâu cho cậu một vài viên kẹo, cô ấy vẽ chì rất đẹp, cô ấy chơi cờ rất giỏi, nhưng đáng tiếc bên cạnh cô ấy luôn luôn xuất hiện một chàng trai, mỗi khi anh muốn nói với cô nhiều một chút luôn bị chàng trai kia trừng mắt đe dọa.
Khi đó, mẹ Ngô còn lo con trai yêu sớm.
Về sau một đoạn thời gian rất dài, không còn nhìn thấy anh viết nữa, đây là cách duy nhất bà hiểu con trai nhưng lúc đó thật lạc lõng, mặc dù là không có đạo đức một chút.
Bởi vì thằng con trai này không tâm sự, không thân mật, không biểu lộ cảm xúc nên bà đành phải làm như vậy.
Vậy mà gần đây bà lại nhìn thấy đứa con trai ngốc nghếch kia viết lại nhật kí, vẫn trung thành với sổ nhật ký so với nhật ký online.
"Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể gặp lại cô ấy.
Nhìn cô ấy đánh cờ, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng chỉ cần liếc qua tôi đã nhận ra cô ấy, và chắc người kia cũng đã nhận ra."
Mẹ Ngô mắng một câu, đứa con trai của bà thật ngốc, nếu thích thì cứ theo đuổi thôi.
Cho dù là thế nào cũng phải lừa con gái người ta về tay mình.
Ngô Tranh mang điện thoại đi đến bàn trà gọi cho Vân Ngữ Tịch.
"Xin chào."
"Cậu có nhận được tin nhắn của mẹ tôi chứ."
"Ừm, cậu đừng bận tâm, mẹ cậu cũng không nói gì, tôi sẽ tìm…." - chính là tìm cớ từ chối.
"Vậy cậu sẽ đến chứ?"
Cô còn chưa nói hết câu, nghe Ngô Tranh hỏi vậy nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
"Đi, nhất định đi." - Lục Tiểu Hi ở bên cạnh gào lên: "Cô ấy không đi, tôi trói lại mang đến."
"Vậy được, ngày đó tôi sẽ đến đón cậu."
"Không phải…."
Vân Ngữ Tịch vừa định cự tuyệt thì bên kia có người gọi Ngô Tranh: "Ngữ Tịch, tôi bận một chút hẹn gặp lại."
Vân Ngữ Tịch nhìn sang Lục Tiểu Hi bên cạnh: "Tiểu Hi, có muốn tớ cho cậu cơ hội này không, không phải cậu thích soái ca đẹp trai sao?"
"Không nha." - Lục Tiểu Hi nháy mắt cự tuyệt.
Ai lại đi tranh soái ca với bạn thân chứ, phải không?
Buổi tối ở nước Pháp, Phong Tiêu cởi cà vạt và bật máy tính lên.
Trong cuộc gọi video xuất hiện một người đàn ông trung niên: "Phong tổng, theo yêu cầu của anh tôi đã đi theo Vân tiểu thư, đây là ảnh mấy ngày qua."
Nói xong liền gửi một file nén đi qua.
Trong đó có rất nhiều ảnh chụp của Vân Ngữ Tịch, hình ảnh cô ấy đi siêu thị mua thức ăn, hình ảnh cô ra ngoài đi chơi với Lục Tiểu Hi khi ở khu mua sắm, hình ảnh cô ngồi xổm ở bồn hoa cho những chú mèo hoang ăn thức ăn cho mèo cô vừa mua trước đó.
Phong Tiêu cẩn thận nhìn từng bức ảnh bằng ánh mắt nghiêm túc và tập trung, ai không biết sẽ nghĩ rằng anh đang coi tài liệu quan trọng nào đó.
Người đàn ông bên kia video cũng không lên tiếng, đang dùng khăn lau chiếc máy ảnh của mình.
"Phong tổng."
Ông ấy chần chừ một chút, không biết có nên nói không.
"Sao vậy?"
"Vân tiểu thư hình như đang bị người ta theo đuổi." - Lúc ông ấy ngồi ở bàn nước bên cạnh, có nghe Lục Tiểu Hi nói đùa.
Ánh mắt Phong Tiêu lập tức thay đổi, mang theo cảm gíac áp bức mãnh liệt: "Anh biết đó là ai không?"
"Tôi chỉ nghe được soái ca gì đó."
Phong Tiêu lập tức trong lòng có cảnh giác, quả nhiên anh không thể ở quá xa cô, luôn có người muốn cướp người của anh.
Anh nhanh chóng gọi cho thư ký đi cùng, lập tức đặt vé máy bay sớm nhất.
"Phong tổng, còn cuộc gặp gỡ với ông James vào chiều nay để nói chuyện hợp tác thì sao?"
"Công ty chỉ có một mình tôi hay sao? Hãy hẹn lại đi, để Đinh Hải Phong đến nói chuyện."
Tố Uyên sợ đến không dám mở miệng, không hiểu ai lại chọc đến đại boss để anh ta tức giận như vậy, mới 5h sáng liền đòi về.
Vân Ngữ Tịch vừa đắp mặt nạ dưỡng da, cuộc gọi video reo lên trong điện