Phong Tiêu nhìn bàn tay Vân Ngữ Tịch đang siết lấy tay, anh lập tức không ồn ào nữa, im lặng ngồi một chỗ một cách ngoan ngoãn.
Vân Ngữ Tịch mỉm cười về phía tài xế, chiếc xe khởi động rời đi.
Vị tài xế nhìn vào trong gương chiếu hậu, thấy Vân Ngữ Tịch siết chặt tay nam nhân bên cạnh liền nói: "Mặc dù bạn trai của cô nói chuyện khó nghe, nhưng cũng là quan tâm đến cô.
"
Hả?
Bạn trai?
Vân Ngữ Tịch khó hiểu, vị tài xế này nhìn sao mà thấy Phong Tiêu là bạn trai của cô.
"Không phải….
"
Kết quả tay của cô bị véo một cái, Vân Ngữ Tịch quay đầu nhìn về phía Phong Tiêu, cái gương mặt thờ ơ như thể không phải anh ta vừa véo cô?
Anh ta đến cùng có ý gì chứ?
Vân Ngữ Tịch khó nghĩ, cũng quên luôn giải thích.
Đợi đến khi xe lái đến khu nhà ở của cô, mưa rơi càng ngày càng lớn.
Phong Tiêu đứng dưới mưa, nhìn cô bước vào cửa, vẫn không có ý định rời đi.
Vân Ngữ Tịch bước vào hai bước, sau đó lại vội vàng quay đầu lại.
"Phong Tiêu, khi nào thì tài xế đến đón anh.
" - Cô không yên tâm hỏi.
"Không biết.
" - Phong Tiêu đáp.
"Anh gọi điện cho anh ấy chưa?"
"Tôi để điện thoại trên xe.
" - Phong Tiêu rất bình tĩnh đút tay vào túi, lặng lẽ tắt điện thoại.
Trên đầu Vân Ngữ Tịch có mấy vạch đen, không biết nên phải làm sao, cuối cùng cũng mở miệng: "Mưa lớn như vậy, anh vào nhà tôi ngồi đi.
"
Vừa nghe câu này, người trước mặt cô liền bước tới trước mặt cô, ghét bỏ bộ dạng này nói: "Đi nhanh lên, quần áo của tôi ướt hết rồi.
"
Vân Ngữ Tịch hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chạy đuổi theo phía sau.
Vào bên trong, Vân Ngữ Tịch pha một ấm trà nóng, nhìn bộ đồ thể thao trên người Phong Tiêu, nhìn thấy anh ta như một chàng trai trẻ, không còn khí chất của một đại boss đại tài nữa, nhìn giống một nam thần nhà bên.
Tất nhiên là một anh chàng hàng xóm cực soái.
Đây là bộ đồ thể thao cô đặc biệt mua cho Hạ Nhất Đông, vào cái ngày Hạ Nhất Đông cãi nhau với cô nên cô đã muốn mua nó để làm hòa với anh.
Hạ Nhất Đông luôn phàn nàn kể từ khi cô nhận công việc mới, hai người không còn đi leo núi nữa.
Cô đã mua hai bộ đồ thể thao, kiểu dành cho tình nhân.
Đáng tiếc còn chưa kịp đưa đi, đành cất nó trong tủ quần áo.
"Quần áo có chút ngắn.
" - Phong Tiêu tỏ ra chán ghét, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Tuy biết bộ quần áo này cô mua dự định tặng cho người nào, nhưng nhìn thấy trên quần áo còn nhãn mác liền biết còn mới, anh là người đầu tiên mặc nó, nên cứ coi như là cô tặng anh.
Đối với lời nói chê bai của anh, Vân Ngữ Tịch chọn phớt lờ, dù sao cũng không phải mua cho anh ta.
Hạ Nhất Đông so với anh ta thấp hơn, nên đồ thể thao tất nhiên phải trông ngắn một chút.
"Phong Tiêu, sao anh không dùng điện thoại của tôi để gọi cho tài xế đến đón.
" - Cô đề nghị.
"Không nhớ số.
"
Phong Tiêu chiếm gần hết chiếc ghế sô pha, cầm lấy trà nóng mà cô pha cho anh nói: "Yên tâm, đợi tạnh mưa n sẽ rời đi.
"
Lần này khiến Vân Ngữ Tịch có chút ngượng ngùng, giống như là cô đang muốn đuổi anh đi.
Dù sao Phong Tiêu thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô đối xử với anh ấy như vậy thật không tốt chút nào, hơn nữa mưa càng ngày càng nặng hạt, không có dấu hiệu sắp tạnh.
"Nếu anh không chê thì có thể ngủ….
"
"Không chê.
" - Phong Tiêu trả lời rất nhanh, nhìn chiều dài bộ sô pha, nhin chiều dài đôi chân của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đề nghị anh có thể ngủ trên sô pha của cô bị nuốt vào bụng: "Anh ngủ trong phòng tôi, tôi sẽ ngủ ở sô pha.
"
"Sao tôi có thể để em ngủ trên ghế sô pha được.
" - Phong Tiêu nói không có chút ý định từ chối nào.
"Không sao, anh dài hơn sô pha nhà tôi, sao có thể nằm đó ngủ được.
" - Vân Ngữ Tịch lắc đầu.
Đơi tới gần lúc đi ngủ, Phong Tiêu đi tới cửa phòng của cô, quay đầu lại nhìn về phía ghế sô pha gọi: "Vân Ngữ Tịch.
"
"Sao vậy?"
"Em đã bao giờ cho người khác giới nào ngủ trong phòng mình chưa?" - Phong Tiêu hỏi rất nghiêm túc, sẽ không có ai nhường phòng ngủ cho người khác ngủ, chỉ riêng mình anh là đặc biệt, hay tất cả mọi người đều như vậy?
Gương mặt trắng nõn của Vân Ngữ Tịch lập tức đỏ bừng lên, tóc muốn dựng đứng lên…
"Ừm… ngủ ngon.
" - Phong Tiêu rất hài lòng nhìn nét mặt của cô, tâm tình vui vẻ đi vào phòng, khóa cửa lại
Anh không phải sợ Vân Ngữ Tịch xông vào phòng làm gì anh, mà lo cô thẹn quá hóa giận sẽ lao vào đuổi anh đi.
Bên ngoài, Vân Ngữ Tịch trừng mắt nhìn cánh cửa phòng, nếu có thể nhìn xuyên qua, cô nhất định sẽ nhìn chết anh ta.
Phòng ngủ là nơi riêng tư của một con người, đâu phải là nơi mà bất cứ ai có thể đi vào.
Phong Tiêu đang nghĩ cô là dạng người gì.
Ngoại trừ Lục Tiểu Hi ra, ngay cả Hạ Nhất Đông cũng không ở lại đây.
Một phần là vì nhà họ Hạ Nhất Đông ở Nam Dương, mỗi khi an về nhà muộn, mẹ anh ta sẽ gọi điện hỏi anh ta khi nào sẽ về, nếu anh ấy không về thì bà ấy sẽ thức đợi cả đêm.
Một phần chính là do cô, nói cô bảo thủ cũng được, nhưng cô nhất định nguyên tắc không thay đổi, sẽ không quan hệ trước hôn nhân.
Tin nhắn điện thoại vang lên, Ngô Tranh nhắn tin hỏi cô đã ngủ chưa.
Cô lúc này cũng đang chuẩn bị đi ngủ.
"Hôm nay thật xin lỗi, vốn dĩ tôi muốn đưa cô về, nhưng nếu là anh Phong đưa cô về, tôi cũng yên tâm.
" - Trong lời nói của anh ta mang theo sự thăm dò, muốn hỏi Phong Tiêu có rời đi hay không, nhưng lại không thể hỏi trực tiếp.
Không ai rõ ràng hơn Ngô Tranh, Phong Tiêu từng có mối quan hệ thân thiết như vậy với cô.
Vân Ngữ Tịch cũng không nhắc đến Phong Tiêu, chỉ trả lời muốn cảm ơn mẹ của Ngô Tranh về vở nhạc kịch hôm nay.
Cánh cửa phòng ngủ lại mở ra, Phong Tiêu im lặng đứng đó như một bóng ma.
Vân Ngữ Tịch nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên: "Sao anh chưa ngủ.
"
"Em nhắn tin bên ngoài, nằm trong phòng đều nghe thấy tiếng động sao có thể ngủ được.
" - Phong Tiêu bước đến mấy bước, bá đạo cầm thấy điện thoại của cô tắt nguồn, sau đó ném cho cô: "Ngủ ngon, ngày mai tôi phải dậy sớm, có một cuộc họp.
"
Nói xong anh bước vào phòng đóng cửa lại, không cho cô có chút ý kiến.
Vân Ngữ Tịch cầm điện thoại trong tay, cô đang cố gắng nhẫn nhịn xuống, phòng cô khi nào cách âm kém đến như vậy.
Và tại sao cô ấy