Buổi sáng tỉnh lại, Vân Ngữ Tịch vẫn còn ngơ ngác.
Tối hôm qua sau khi ăn tối xong, Vân Ngữ Tịch và Lục Tiểu Hi vậy mà buồn ngủ đến mức nói hai câu xong liền ngủ mất.
Nghĩ đến việc Phong Tiêu ở lại bệnh viện cùng bọn họ một đêm thật là xấu hổ.
"Không xong rồi, tôi còn phải đến công ty.
" - Vân Ngữ Tịch đột nhiên nhớ tới liền muốn lao xuống giường, giờ về nhà thay quần áo liệu có kịp không?
"Tôi đã xin cho em nghĩ phép hai ngày.
" - Phong Tiêu mang bữa ăn sáng bước vào bình tĩnh nói.
"À…" - Vân Ngữ Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, muốn xác nhận lại là thật hay giả.
Phòng VIP rất tốt, có đầy đủ đồ dùng cá nhân, cô soi mình trong gương liền muốn hét lên, đầu bù tóc rối, trên mặt còn có vết đỏ, vô cùng thê thảm.
Ôi trời, cô vừa mới có bộ dạng này xuất hiện trước mặt Phong Tiêu.
Thật là mất hình tượng mà.
Bên ngoài phòng VIP.
"Chuyện hôm qua thật lòng cảm ơn anh.
" - Lục Tiểu Hi thật lòng cảm ơn.
Không có Vân Ngữ Tịch ở đây, cô cảm thấy khí chất của Phong Tiêu thật khiến cô khó chịu, cô luôn có cảm giác giống như đối diện với thầy hiệu trưởng.
"Không có gì, cô là bạn của Tịch Tịch.
" -Anh đặt bữa sáng lên bàn, trầm giọng trả lời.
Trong chốc lát, phòng bệnh trầm mặc.
Lục Tiểu Hi ngây ngốc không hiểu đây là tình huống gì, một người luôn vui vẻ, xưa nay luôn năng nổ như cô lại bị cái khí thế kia ép cho không tìm được chủ đề.
"Ăn sáng.
"
Nhìn thấy Vân Ngữ Tịch đi ra, Phong Tiêu liền dịu dàng gọi.
Lục Tiểu Hi nhìn thái độ của người nào đó thay đổi, là vì sự có mặt của Vân Ngữ Tịch sao?
"Cậu đang nghĩ gì vậy, mau ăn sáng đi.
" - Vân Ngữ Tịch đưa đũa cho Lục Tiểu Hi, sau đó nhìn về phía Phong Tiêu: "Anh đã ăn chưa.
"
"Tôi ăn rồi, em ăn đi, lát nữa sẽ có người tới.
" - Phong Tiêu giơ tay vén một lọn tóc bồng bềnh trên trán cô, sau đó tự nhiên dừng lại.
Lục Tiểu Hi kinh hãi muốn lật cả bàn, chuyện này… đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Nếu anh ta không có ở đây, Lục Tiểu Hi sẽ nhanh chóng lay vai Vân Ngữ Tịch và hỏi cô ấy rằng, Phong Tiêu thích cậu à?
Nhưng nhìn cái vẻ mặt của Vân Ngữ Tịch như không có chuyện gì, xem ra cậu ấy không nhận ra.
Tất cả tế bào tình yêu của Vân Ngữ Tịch xem ra đã dùng hết cho Hạ Nhất Đông.
Nếu Phong Tiêu thật sự thích Vân Ngữ Tịch thì cũng không sao cả, anh ta tốt hơn Hạ Nhất Đông gấp mấy lần.
Nhưng lại nghĩ đến Ngô Tranh cũng đang đeo đuổi Vân Ngữ Tịch… ôi… vậy cậu ấy sẽ chọn ai?
"Cậu ngơ ngác gì vậy?" - Vân Ngữ Tịch thấy Lục Tiểu Hi ngơ ngác liền hỏi.
"Không có gì?" - Lục Tiểu Hi lắc đầu, nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ hổn loạn trong đầu, có lẽ cô suy nghĩ quá nhiêu ai tốt với Vân Ngữ Tịch, cô sẽ ủng hộ người đó.
"Vừa rồi anh nói ai đến vậy?" - Vân Ngữ Tịch liền nhìn Phong Tiêu hỏi.
"Những người ngày hôm qua.
" - Phong Tiêu lười nhớ tên của bọn họ.
"Đám người của Hoắc Phỉ Phỉ?" - Lục Tiểu Hi cầm đũa dừng lại, cùng Vân Ngữ trao đổi ánh mắt: "Có kết quả kiểm tra rồi?"
Hôm qua Hoắc Phỉ Phỉ la lên đau bụng, không biết có thật không?
Phong Tiêu liền nói: "Bọn họ đến đây để xin lỗi.
"
"Hả?" - Hai người đồng thanh nói.
"Ăn từ từ thôi, không chấp nhận lời xin lỗi cũng không sao cả.
" - Phong Tiêu cũng xem trọng mà nói.
Hai người kinh ngạc đến không ăn được nữa liền bỏ đũa xuống.
Hai phút sau, bên ngoài có người gõ cửa.
Hoắc Phỉ Phỉ và hai cô em họ bước vào, lần này không có Hoắc Chính Kinh và Hạ Nhất Đồng xuất hiện.
Sắc mặt Hoắc Phỉ Phỉ tái nhợt, cô ta sợ hãi nhìn Phong Tiêu, nghiến răng nghiến lợi đi tới trước mặt Vân Ngữ Tịch, đột nhiên quỵ xuống, rưng rưng nước mắt xin lỗi.
Hai chị em hộ bên dưới cũng hành động giống như Hoắc Phỉ Phỉ, còn bồi thêm tự tát vào gương mặt trắng bệt của bọn họ.
Sự việc đột ngột khiến Vân Ngữ Tịch và Lục Tiểu Hi đều không kịp phản ứng.
Hoắc Phỉ Phỉ sao lại có thể quỳ xuống trước mặt cô nhận lỗi.
Việc này chắc chắn cùng Phong Tiêu có liên quan.
Hoắc Phỉ Phỉ oán giận, nhược điểm của cô ta hết lần này đến lần khác nắm bắt.
Điện thoại di động của cô ta nhận được tin nhắn bằng chứng về việc cô mang thai giả, đối phương đe dọa sẽ gửi thông tin này đến Hạ Nhất Đông.
Cô từng dùng việc mang thai ép Hạ Nhất Đông cưới, cô ta đơn giản nghĩ rằng cưới xong sẽ mang thai, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa mang thai.
Việc này chắc chắn là do Vân Ngữ Tịch, dù không phải là Vân Ngữ Tịch cũng sẽ liên quan đến Phong Tiêu.
Một trò hề như vậy kết thúc, Vân Ngữ Tich cũng không làm khó bọn người Hoắc Phỉ Phỉ, chỉ muốn cô ta sau này đừng gây phiền phức cho cô.
Không biết Phong Tiêu xin phép cho cô nghĩ phép như thế nào, cô còn nhận được tin nhắn của Trình Huân hỏi cô có nặng lắm không và anh ta sắp xếp thời gian đến thăm cô.
Vân Ngữ Tịch sợ hãi, nhanh chóng từ chối, cô sao có thể tiếp nhận được.
Lục Tiểu Hi lại cảm thấy chua chát, tại sao không có nam nhân nào vì cô làm những thứ này, vẫn là cô tự mình gọi cho hiệu trưởng, sau đó giả vờ tươi cười xin nghĩ hai ngày.
Cũng là phụ nữ, sao cô lại thảm hại như vậy.
Hai ngày nay Lục Tiểu Hi đều ở nhà của Vân Ngữ Tịch, mẹ cô gọi điện đến mấy lần, tất cả đẻu liên quan đến việc xem mắt.
Nhưng mà gần đây, chất lượng của các buổi hẹn hò được cải thiện rõ ràng.
Thật là nhiều tinh anh, và cũng đẹp trai.
Có lẽ ông trời đã động tâm, muốn trao cho cô một nam nhân tốt.
"Tịch Tịch, tối nay tớ không ăn cơm ở nhà.
" - Lục Tiểu Hi vừa trang điểm vừa nói, tâm tình không tệ ngân nga một bài hát.
"Đi xem mắt?" - Vân Ngữ Tịch trong bếp nói vọng ra.
"Ừm.
" - Lục Tiểu Hi nháy mắt với cô: "Thế nào?"
"Đẹp trai a.
"
"Haha… tới đi đây.
"
Chờ cửa đóng lại, Vân Ngữ Tịch thở dài, tối nay cô định nấu cơm ăn mừng với Lục Tiểu Hi ngày mai đi làm lại, hiện tại Lục Tiểu Hi đi xem mắt, một mình cô cũng không thể ăn một mình.
Điện thoại di động vang lên, Phong Tiêu gọi điện đến hỏi thăm gương mặt cô đã đỡ chưa.
Hai ngày nay anh quá bận rộn, anh không đến thăm cô được.
"Anh ăn cơm chưa?" - Vân Ngữ Tịch nhìn đóng đồ ăn liền nảy ra một ý.
"Vẫn chưa.
" - Phong Tiêu kéo lỏng cà vat mỉm cười đáp.
Anh không nói cho Vân Ngữ Tịch biết, anh đã đậu xe dưới nhà cô, ở nước ngoài có vấn đề, anh nhanh chóng giải quyết vấn đề rồi lập tức bay về.
Hiện tại cơ thể đang chênh lênh thì lệch