Phong Tiêu không vui liếc người đối diện nói: “Có chuyên gì à?”
“Chà chà, đúng là có nữ nhân quên luôn huynh đệ, tôi không thể đến nhìn cậu một chút à?” - Tống Hiểu Minh ngồi trên ghế sô pha nhíu mày.
Phong Tiêu im lạng nhìn hắn không nói một lời.
Tống Hiểu Minh thở dài: “Vốn muốn tới đây nói cho cậu biết một chuyện, xem ra cậu đã biết rồi.
”
Phong Tiêu: “! ”
“Biểu cảm đó là ý gì?” - Tống Hiểu Minh khinh thường: “Được rồi, để tôi nói cho câu biết, nghe nói Vân Ngữ Tịch đi làm trợ lý cho Triệu Nhất Ca, cậu nói xem công việc này là do cậu sắp xếp à?”
Trợ lý của ảnh đế không phải công việc mà người bình thường muốn là được.
“Không.
”
Nếu là anh sắp xếp, anh lại sắp xếp cho cô bên cạnh người đàn ông khác sao, nếu được anh đã mang cô đến bên cạnh mình lâu rồi, để từng phút từng giây nhìn ngắm.
“Tôi còn nghe ảnh hậu của chúng tôi nói lần này đi quay phim, Triệu Nhất Ca vậy mà cũng đưa theo Vân Ngữ Tịch.
” - Tống Hiểu Minh vừa nói vừa xem sắc mặt của Phong Tiêu, không có chút biến hóa, xem ra là đã biết.
“Nhìn cậu rãnh quá, còn chưa theo đuổi được Diệp Ngoc Dao?” - Phong Tiêu trực tiếp đánh vào chổ đau.
Tống Hiểu Minh không phải là diễn viên ca sĩ nhưng trong giới giải trí được săn đón không hề thua kém, nếu hắn ta thật sự đã ôm được người đẹp, thì đã không thể giấu nổi.
Tống Hiểu Minh nghẹn họng, nhưng lại không cách nào phản bát lại được, lần này đổi lại hắn trừng Phong Tiêu, có loại huynh đệ nào làm chuyện gì không?
Hai phút sau, Tống Hiểu Minh bại trận, không nhịn được im lặng nhìn nhau: “Quên đi, nói việc chính đi, ba của cậu, tổng giám đọc Phong thị gọi điện cho tôi, mời tôi qua ăn tối, tôi muốn hỏi ý cậu.
”
NHà họ Phong cũng quá thú vị, có con trai không liên lạc, lại muốn liên lạc với bạn thân của con trai.
Lần gần nhất Phong Tiêu về nhà một lần, hai cha con gặp mặt liền cải nhau nên lấp tức rời đi.
“Cuối cùng cậu có đi không, nói cho tôi biết.
”
“Không đi.
”
Vừa lúc anh muốn nói gì đó thì điện thoại anh reo lên, số điện thoại đó quen thuộc đến mức mà Phong Tiêu nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu mà không trả lời.
Một lúc sau, điện thoại cố định của công ty lại reo lên, thư ký bên ngoài chuyển vào bên trong phòng chủ tịch, nói là Phong phu nhân gọi đến.
“Phong Tiêu, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé.
” - Nhạc Thư Phi nói với giọng quả quyết.
Bà ta là mẹ của Phong Tiêu, cùng là tổng giám đốc tập đoàn Nhạc thị, một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán.
“Có việc.
” - Phong Tiêu lạnh lùng cự tuyệt.
“Mẹ đã hỏi hành trình của con, tối nay con không có lịch xã giao, nếu con không qua, mẹ sẽ đến đón con.
” - Nói xong liền cúp máy.
Tống Hiểu Minh nhìn gương mặt đen đi của Phong Tiêu liền đoán được.
“Buổi tối cùng về ăn cơm.
” - Phong Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Tống Hiểu Minh nói.
Xem ra bữa tối này dù muốn hay không cũng phải ăn.
Tống Hiểu Minh hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Phong Tiêu nên cũng không từ chối, ba của Phong Tiêu đã gọi điện cho hắn, có lẽ hy vọng sự có mặt của hắn sẽ khiến bầu không khí bớt lạnh lẽo hơn.
Phong Tiêu bất kể là đối với Phong Tuấn, hay là đối với Nhạc Thư Phi đều vô cùng xa cách.
Phong gia và Nhạc gia là một cuộc liên hôn và cả hai đều yêu công việc riêng của mình.
Sau khi kết hôn, ngoại trừ sinh ra Phong Tiêu, cả hai đều bận rộn theo công riêng của mình, một năm hiếm khi gặp được một lần.
Ngoại trừ ông nội Phong Tuân có quan tâm đến Phong Tiêu, cặp vợ chồng này luôn phớt lờ con trai của họ.
Thời gian trôi qua, Phong Tiêu không còn quan tâm đến họ nữa, giống như đối với người xa lạ.
Có vẻ vì đã có tuổi bên ba mẹ của Phong Tiêu dường như đang rất tiếc nuối và quay về muốn bày tỏ tình cảm với con trai.
Nhưng mà bây giờ Phong Tiêu lại không còn cần điều đó nữa.
Địa điểm ăn cơm là khách sạn năm sao, người đầu tiên đến là Phong Tuấn, sau đó là Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh cũng tới.
Hai cha con gặp nhau, nhìn nhau chưa đầy một giây liền quay mặt đi như người xa lạ.
"Ha ha chú Phong, sao chú đến sớm vậy?" - Tống Hiểu Minh lập tức lên tiếng xua tan băng giá.
"Đang nói chuyện gì vậy?" - Phong Tuân tràn đầy năng lượng bước vào.
Mặc dù tuổi đã cao, nhưng vẫn giữ được sức khỏe tốt và tinh thần phấn chấn.
"Ha ha, ông nội Phong.
"
So với sự trầm mặc của Phong Tiêu, Tống Hiểu Minh vô cùng lễ phép gọi: "Cháu đang cùng chú Phong nói về chuyện chơi cờ thì ông nội bước vào.
".
"Nó là đứa con trai xấu tính, sao lại nói chuyện đánh cờ với nó.
" - Phong Tuân khinh thường nói.
Trên đời này người có thể coi thường chủ tịch tập đoàn Phong thị, chắc chỉ có một ông lão này.
Phong Tuấn cũng không muốn cùng cha mình tính toán, xét về độ chơi xấu thì không ai qua lão già này.
Đến mức mọi người đều nghĩ ông lão chơi cờ giỏi nên cùng nhau đánh, cho đến lần sau nghe đên liền mượn có chuồn đi.
Hai cha con đều giống nhau nên tự cùng nhau chơi, đa số đều là lật bàn, trên bàn cờ hai người thường xuyên hối hận về nước đi của mình, nếu đối thủ không phải là người thân, xem ra đã đánh nhau một trận.
"Thư Phi đâu rồi, còn chưa đến à?" - Phong Tuân nhìn quanh không thấy con dâu ở đâu.
"Con vừa gọi điện, sẽ đến ngay.
" - Phong Tuấn liền đáp.
Phong Tiêu ngồi một chỗ cũng không có nghe bọn họ nói chuyện, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Vân Ngữ Tịch.
Phong Vân Vạn Kiếp: "Đau dạ dày.
"
Vân Ngữ Tịch nghĩ anh bận rộn công việc nên bỏ bữa, nhanh chóng đáp lại: "Dạ dày không khỏe sao, uống nhiều cháo nóng một chút, nếu không ổn thì nên đi tìm bác sĩ.
"
Sau đó còn gửi thêm một cái icon búp bê run rẩy mồ hôi lạnh.
Phong Vân Vạn Kiếp: "Nếu em cười với tôi, tôi nhất định sẽ không đau nữa.
"
Vân Ngữ Tịch: "Phong tổng, ngài nên duy trì hình tượng tổng tài lạnh lùng xa cách, cách nói chuyện này không hợp với ngài đâu.
"
Nói xong Vân Ngữ Tịch vô tình gửi thêm một biểu tượng cho anh.
Vừa mới nhìn lại cô thầm nghĩ, hỏng bét rồi.
Đó là một biểu tượng cảm xúc do cô tự làm, đó là bức ảnh mà cô đã chụp Phong Tiêu khi đang trò chuyện video với cô, lúc đó anh đang làm động tác bĩu môi với cô, nhìn rất là mất hình tượng tổng tài, cô lưu laij và còn chú thích ở dưới, tôi là Tiêu Tiêu đại mỹ nhân.
Chỉ là vừa rồi cô chọn biểu tượng liền bấm nhầm, cô sợ hãi nhanh chóng thu hồi.
Nhưng người bên kia sớm đã nhìn thấy và chụp lại màn hình.
Phong Vân Vạn Kiếp: "Vân Ngữ Tịch, em phải suy nghĩ thật kỹ sẽ phải giải thích như thế nào?"
Vân Ngữ Tịch: "Haha, nói ra anh nhất định không