Giữa tháng 4 trời mưa, Vân Ngữ Tịch từ bên ngoài đi vào công ty, người trong công ty nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, cô nhìn lại mình, cảm thấy không có chuyện gì.
Cô vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Trình Lôi ôm một bó hoa hồng lớn đi tới trước mặt cô và nói: “Vân Ngữ Tịch, làm bạn gái của anh nhé.”
Vân Ngữ Tịch: “...”
Không phải cô đã từ chối rồi sao?
Lại tỏ tình nữa sao?
“Ha ha, Vân tỷ, đồng ý đi.” - mấy người trong công ty hò hét.
Trình Lôi chăm chú nhìn cô và chời đợi câu trả lời của cô.
Công bằng mà nói Trình Lôi cũng không tệ, không nói đến mấy căn nhà của anh ta, chỉ là tình cách khá hòa nhã, lại tốt bụng.
“Ngữ Tịch, cho anh cơ hội nhé.” - Trình Lôi nói tiếp: “Có lẽ sau khi hẹn hò với anh, em sẽ thấy lựa chọn của mình là đúng.”
“Vân tỷ, đồng ý đi, anh ấy là một người đàn ông tốt.” - Những đồng nghiệp nam bên phòng kinh doanh vừa được tuyển vào ra sức giúp đỡ.
Du Uyển ngồi ở một bên nhìn có vẻ chua chát, sau sự việc của Ninh Tước, cô ta rất xấu hổ, cũng may người trong công ty không ai nói gì, sau đó cô ta lén lút xin lỗi Vân Ngữ Tịch, cô ta hoàn toàn bị mê muội.
“Xin lỗi, ở đây có ai tên là Vân Ngữ Tịch không?” - Một người giao hàng bước vào với một bó hoa rất lớn, trông giống như chín mươi chín hoa hồng.
Mọi người nhìn nhau một phen, hôm nay là ngày gì vậy?
“...Là tôi.” - Vân Ngữ Tịch không biết có chuyện gì, nhưng trong lòng thở phào, áy náy nhìn Trình Lôi một cái liền nhanh chóng đi tới
“Đây là hoa có người gửi cho cô.
Người đó nói cô là nữ thần của anh ấy, hy vọng cô sẽ nhận thành ý của anh ấy.” - Người giao hàng đặt bó hoa lên bàn rồi đưa phiếu cho cô ký nhận.
“Xin lỗi, anh có biết tên người gửi hoa không?” - Vân Ngữ Tịch nhìn hồi lâu, nhưng không thấy thiệp hay cái gì đó tương tự.
“Tôi không biết.” - Người giao hoa lắc đầu: “Nhưng mà anh ấy để lại tin nhắn, hy vọng cô có thể cho anh ấy một cơ hội.”
Những lời này có vẻ giống như những lời Trình Lôi vừa nói.
Vân Ngữ Tịch nhìn những bông hoa, cũng không thể nghĩ ra người tặng là ai.
Trình Lôi ngồi trong một quán rượu với Vương Hữu Phúc uống mấy ly rồi, vì sao hai lần tỏ tình đều phát sinh, Vân Ngữ Tịch hoàn toàn không để ý đến lời hắn nói.
“Lôi, hai là quên đi.” - Vương Hữu Phú khuyên nhủ.
Trình Lôi đang uống rượu nghe thấy liền nói: “Sao lại quên đi, cô ấy đã có bạn trai rồi sao?”
“Tôi không biết cô ấy có ai không, nhưng tôi nghe nói…” - Vương Hữu Phúc hạ giọng: “Cậu có biết người họ Ngô của tập đoàn Ngô thị, hình như có quan hệ thân thiết với cô ấy.”
Du Uyển từng nói một số bí mật cho hắn.
“Hắn không phải có vị hôn thê sao?”
“Kẻ có tiền thì bên ngoài có bao nhiêu chẳng được, cũng không phải không có khả năng, người đó lại là tổng giám đốc của tập đoàn Ngô thị.” - Vương Hữu Phúc nói như chắc chắn: “Không chùng hôm nay bó hoa kia cũng là anh ta tặng.”
Trình Lôi tâm tình càng thêm phiền muộn, nghĩ đến điều đó thật sự có thể xảy ra, liền mượn rượu giải sầu.
Buổi tối 10h, Trình Lôi say khướt ngồi xe đến nơi ở của Vân Ngữ Tịch, muốn trực tiếp hỏi cho rõ ràng.
Khi đi tới hành lang thì bị một người chặn lại.
“Tránh ra.” - Trình Lôi lớn tiếng nói.
Đối phương không có nhúc nhích, ngược lại còn bước gần một bước, mang theo lời cảnh cáo: “Tránh xa Vân Ngữ Tịch ra, nếu không tôi không biết sẽ làm gì đâu.”
Trình Lôi say khướt: “Biến đi, tôi muốn hỏi cô ấy một chút… cô ấy tình nguyện đi làm tiểu tam cũng không đồng ý ở bên cạnh tôi sao, cứ như vậy mà thích tiền tài… ôi….”
Người bên kia tung một cú đấm lên mặt Trình Lôi, hắn loạng choạng đáp vào tường.
Đối phương lần nữa cảnh cáo, túm lấy cổ áo anh: “Tôi biết rõ cô ấy là người thế nào, sau này nếu còn dám nói những thứ nhảm nhí này, cẩn thận cái mạng..”
“...Anh… anh là ai?” - Trinh Lôi ngẩng đầu, ánh sáng phản chiếu không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng hắn cảm giác được ánh mắt kia sắc bén như dao, khí chất quá đáng sợ, khiến hắn rùng mình.
Khi Vân Ngữ Tịch ra ngoài vứt rác, cửa nhà bên cạnh đóng lại, tuy không thấy rõ ràng nhưng hình như là một nam nhân sống ở đối diện cô.
Trước đó hình như là một người phụ nữ trung niên, họ dọn đi khi nào nhỉ?
Mấy ngày sau Bạch Chiến đến công ty nhìn thấy hoa tràn ngập văn phong hỏi ra mới biết ngày nào Vân Ngữ Tịch cũng có người gửi hoa đến, mỗi ngày một loại, đều là hoa nhập khẩu.
Hắn cười cười trêu chọc mấy câu liền đi vào phòng Vương Hưu Phúc, nụ cười cũng thu lại.
“Chuyện gì mà mặt thối như vậy?” - Vương Hữu Phúc hỏi.
“Có người muốn Vân Ngữ Tịch rời khỏi Hải Dương…” - Bạch Chiến nói một nửa, một nửa không nói ra.
Vương Hữu Phúc hơi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, bên kia tìm Bạch Chiến nói ra yêu cầu này xem ra cũng không phải người bình thường, nếu hắn vẫn giữ Vân Ngữ Tịch ở lại công ty, chỉ sợ sẽ bị thế lực khác chèn ép.
Hai người đồng thời trầm mặc, Vân Ngữ Tịch là nhân viên từ khi công ty mới thành lập, cũng giúp công ty không ít việc.
Cả hai còn chưa nghĩ ra sẽ nói với Vân Ngữ Tịch thế nào, thì bên kia Vân Ngữ Tịch lại nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn, có người muốn hẹn gặp cô.
Địa điểm là một quán cafe sang trọng.
Vân Ngữ Tịch cũng không biết đối phương là ai cho đến khi họ giới thiệu, cô mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Xin chào, phu nhân." - Vân Ngữ Tịch cúi đầu chào kiềm chế bản thân, đối phương ăn mặc thanh tao nhã nhặn, không nhìn ra là người hơn năm mươi tuổi, nhìn như khoảng ba mươi mấy tuổi.
"Vân tiểu thư, ngồi đi." - Đối phương nói: " Tôi tin là cô cũng biết tôi là ai."
"Vâng."
Vân Ngữ Tịch gật đầu, người đối diện là mẹ của Ngô Trình Thành, hắn ta có vẻ giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt.
"Vân tiều thư chắc cũng biết mục đích tôi đến tìm cô." - Mẹ Ngô Trình Thành nói thẳng vào vấn đề.
"Bác gái, cháu nghĩ chắc chắn có hiểu lầm rồi.
Ngô tiên sinh và cháu cũng là không có quen biết nhiều." Vân Ngữ Tịch nắm tay ở dưới bàn, vẻ mặt thành thật nói.
Bắt đầu từ mẹ của Hạ Nhất Đông, cô đã có một sự phản kháng nhất định đối với những người lớn tuổi trong gia đình người khác.
Những người giàu có này trời sinh đã có cảm giác ưu việt, mỗi lần nói chuyện với cô đều tỏ ra trịch thượng, như thể người như cô không đáng để nhìn thấy.
"Vân tiểu thư quả nhiên là người thông minh." - Mẹ Ngô đặt chén trà xuống, nhìn thẳng Vân Ngữ Tịch: "Tôi rất thích Đường Uyển Ân, con bé là người duy nhất có tư cách làm con dâu nhà họ Ngô, tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ người nào."
Đây là đang tỏ thái độ về vấn đề hôn nhân của Ngô gia.
Gần đây Đường gia nói Đường Uyển Ân muốn hủy bỏ hôn ước, nói Ngô Trình Thành đã có người anh thích, mẹ Ngô Trình Thành tìm người hỏi, mới biết phát sinh cái gì.
Bà