Lý Tử Mộc gọi điện cho Phong Tiêu: "A Tiêu, cậu đang ở đâu?"
"Có việc?" - Phong Tiêu lạnh nhạt nói.
"A Tiêu, cậu sao có thể qua đường rút ván như vậy được." - Lý Tử Mộc bĩu môi, dù không biết là dùng sai hay đúng nhưng hình như là dùng đúng.
Dù sao hắn cũng cung cấp hình ảnh của Vân Ngữ Tịch, Phong Tiêu dù thế nào cũng nên cảm ơn hắn.
"Qua cầu rút ván." - Phong Tiêu không khách khí sửa lời.
"Cũng gần đúng rồi." - Giọng nói lai lái vang lên: "Tôi cũng đang ở Hải Dương."
Lần trước hắn đến Hải Dương cùng Lưu Huyên Huyên có gặp vài người, sau khi biết thân phậ của hắn liền mời hắn đến bữa tiệc.
"Tiêu, ngày mai bữa tiệc thương hội cậu có biết không?"
"Cậu cũng tham gia?"
"Ừm." - Lý Tử Mộc đáp: "A Tiêu, cậu cũng đi sao?"
"Đúng lúc, tôi có việc muốn cùng cậu thương lượng." - Phong Tiêu trong mắt lóe lên, trong lòng nảy ra một chủ ý.
Hôm sau…
Buổi chiều Vân Ngữ Tịch ở nhà thu dọn đồ đạc thì có người gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, một nam nhân tóc vàng mắt xanh cười tủm tỉm nhìn cô, trong miệng nói giọng nói lai lái: "Xin chào Vân tiểu thư, cô có còn nhận ra tôi không?"
Vân Ngữ Tịch sao không thể biết hắn, vị này trước kia theo đuổi sếp Lưu một cách quyết liệt và đeo bám đi bất cứ nơi nào.
"Có chuyện gì sao?" - Vân Ngữ Tịch khó hiểu sao hắn biết cô ở nơi này.
"Tôi muốn nhờ Vân tiểu thư một việc." - Lý Tử Mộc tỏ ra chân thành và đứng đắn.
Vân Ngữ Tịch vừa bối rối và nghi hoặc, muốn cô giúp việc gì?
"Vân tiểu thư, chiều nay cô có thời gian không?"
Vân Ngữ Tịch: "..."
Cái này… nên trả lời thế nào?
Hai người họ cũng chỉ là biết nhau, hiện tại đến cửa nhờ giúp đỡ, tất nhiên đa số sẽ là từ chối.
Phong Tiêu đứng ở cửa đối diện, nghe Lý Tử Mộc nói, vẻ mặt không nói nên lời.
Chỉ là muốn hắn gọi điện, sau đó kiếm lý do đến gặp trực tiếp để nhìn xem thái độ của cô rồi tiếp tục nghĩ kế sách.
Kết quả hắn trực tiếp đến tận nhà, Vân Ngữ Tịch chắc chắn nghĩ hắn có mục đích riêng.
"Chuyện là tối nay tôi tham gia một bữa tiệc nhưng lại thiếu bạn nữ đồng hành.
Cô cũng biết gia tộc của tôi không phải người thường, nhất định sẽ có các cô gái ầm thầm muốn có quan hệ với tôi, nhưng tôi không thể có lỗi với Huyên Huyên, vậy nên Phong Tiêu đề cử cô cho tôi."
Vân Ngữ Tịch cuối cùng cũng hiểu, là Phong Tiêu giới thiệu cô cho Lý Tử Mộc.
Nghi ngờ trong lòng có thể buông xuống.
"Xin lỗi, tôi đang dọn đồ, có lẽ không giúp gì cho anh được." - Vân Ngữ Tịch xin lỗi từ chối.
Dù mục đích của Lý Tử Mộc là gì, cô cũng không bao giờ đồng ý.
"A Tiêu quả nhiên nói không có sai, cô sẽ không đồng ý tôi, nhưng cũng đúng, cậu ta nếu có thể nhờ cô giúp, thì cậu ta cũng không mang theo bạn gái theo đi cùng."
"Chờ chút." - Vân Ngữ Tịch khẽ cắn môi: "Anh ấy cũng tham dự bữa tiệc sao?"
"Ừm." - Lý Tử Mộc gật đầu.
Hắn cho là Vân Ngữ Tịch sẽ nói cái gì nữa, nhưng kết quả cô lại rơi vào trầm mặc.
Bữa tiệc hôm nay do tập đoàn Mặc thị tổ chức, là một tập đoàn lâu năm ở Hải Dương.
Bữa tiệc đã thu hút nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh và các chính trị gia.
"Tam thiếu, nghe nói Phong tổng của tập đoàn NY ở Nam Dương cũng sẽ tới." - Trần Hiển tâm tình vui vẻ nói.
"Thông tin của cậu khá tốt." - Ngô Trình Thành cười nói.
"Haha… hai người chính là vương gặp vương, có hay không mong chờ." - Trần Hiển đụng đụng lên vai Ngô Trình Thành.
Ngô Trình Thành buồn cười nhìn hắn, nếu hắn thật sự biết Phong Tiêu và anh quen biết, hắn sẽ cảm thấy như thế nào.
"Tam thiếu." - Trần Hiển hất cằm ra hiệu cho người kế bên: "Đường đại mỹ nhân tới."
Đường Uyển Ân mặc một chiếc váy dài màu đỏ, nước da trắng ngần, mái tóc dài xinh đẹp.
Từ bé cô đã được rèn luyện lễ nghi và khí chất của gia đình thượng lưu, toàn thân toát ra loại cao quý từ trong ra ngoài, khí chất khiến người ta phải ngắm nhìn.
Cô khoác tay Đường gia đi vào, rất nhiều người đưa mắt ngắm nhìn, dù là hoa đã có chủ nhưng vẫn muốn thưởng thức.
Đường Uyển Ân và Ngô Trình Thành gần đây giận dỗi, trong mắt mọi người họ là một cặp rất xứng đôi, tất cả bạn bè đều không muốn nhìn thấy họ tách ra.
Ngô Trình Thành nhìn Đường Uyển Ân, ly rượu trong tay đặt lên bên cạnh, đi về phía Đường Uyển Ân đi tới.
Đường Uyển Ân cũng nhìn thấy Ngô Trình Thành đi tới, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu sang hướng khác, như không nhìn thấy anh.
"Sao bây giờ mới đến?" - Ngô Trình Thành đi ngang qua Đường Uyển Ân, đi về phía sau.
Phong Tiêu mặc âu phục màu đen, nhìn thấy Ngô Trình Thành trên mặt lạnh lùng nở nụ cười nhẹ: "Có chút việc, đến muộn."
Ngô Trình Thành nghe vậy nở nụ cười hiểu ý, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Phong Tiêu, đưa người đến trước Đường lão gia: "Chú Đường, giới thiệu với chú, đây là Phong Tiêu, chủ tịch của tập đoàn NY."
"Phong Tiêu, đây là tổng giám đốc tậo đoàn Đường thị, là bạn của Ngô gia chúng tôi."
Phong Tiêu cũng cho anh ta đủ mặt mũi, trước tiên đưa tay ra, làm tư thế của hậu bối: "Nghe Tam ca nói tập đoàn Đường thị ở Hải Dương rất lợi hại, hân hạnh."
Đường lão gia tất nhiên có nghe qua danh của Phong Tiêu.
Người đàn ông này chính là con trai duy nhất nhà họ Phong, nhưng mà thành tựu không phải nhờ vào mối quan hệ gia đình mà hoàn toàn nỗ lực của bản thân.
Hiện tại tập đoàn NY gần như vượt qua Phong thị, Đường thị nói ra cũng khó sánh bằng, dù đây là tích cóp nhiều đời nhà họ Đường.
Đúng là một nhân vật không đơn giản.
"Ha ha, cậu gọi Ngô Trình Thành là Tam ca, như thế nào, hai người quen biết sao?" - Đường lão tâm tình vui vẻ.
"Chúng cháu đã quen từ rất lâu rồi." - Phong Tiêu đáp.
"Như thế nào, con có nghe Trình Thành nhắc qua?" - Đường lão quay qua nhìn Ngô Trình Thành, lại vỗ vỗ tay con gái.
Ông biết gần đây bọn trẻ có chút chuyện xảy ra, nhưng dù sao Ngô Trình Thành cũng là đàn ông, chuyện này thật không đáng nhắc tới.
Ông không muốn từ bỏ một chàng rễ như Ngô Trình Thành, hai nhà Ngô Đường mà giải trừ hôn ước, các tập đoàn khác sẽ nhanh chóng mai mối con gái nhà họ.
"Cậu ấy chưa từng đến Hải Dương, cũng khó để có thể giới thiệu." -Ngô Trình Thành mỉm cười, nhìn cô gái bên cạnh có chút lúng túng: "Uyển Ân, hôm nay bộ váy rất hợp với em."
"Cảm ơn anh." - Đường Uyển Ân hững hờ, vẫn không nhìn hắn.
Cô vẫn cảm thấy tức giận, nghĩ rằng Ngô Trình Thành đến nói chuyện với cô, kết quả trực tiếp bỏ qua cô, đi đón một người đàn ông.
Sự xấu hổ lúng túng không thể diễn tả được, giống như tự mình đa tình.
"Bác Đường, cháu đưa Phong Tiêu đi