Buổi sáng khi tỉnh lại, đã là 10 giờ hơn.
Vân Ngữ Tịch xoa xoa thái dương, triệu chứng điển hình sau cơn say.
Cô nghĩ rằng Phong Tiêu chắc chắn không có ở nhà, nhưng khi cô vừa ra ngoài, đã nhìn thấy Phong Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Phong Tiêu nghe động tĩnh liền quay đầu lại nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Vân Ngữ Tịch có ảo giác Phong Tiêu đang mỉm cười với cô, anh nói: “Em không định đi rửa mặ sao?”
Vân Ngữ Tịch nghe không hiểu, vẫn là nghe lời đi nhà vệ sinh.
Trong gương, tóc rối bù kèm hai sinh vật không xác định được vẽ đối xứng trên hai bên má cô.
“Á..” ngón tay chạm vào vết thương ở khóe miệng, cô không khỏi hít một hơi.
Chẳng trách khi tỉnh dậy cảm giác khóe miệng bị đau, lúc nào bị rách da?
“Phong Tiêu.”
Vân Ngữ Tịch sắc mặt đỏ bừng xông ra: “Anh đây trêu chọc tôi?”
Phong Tiêu đã cố nhịn cười, gặp cô đi ra, anh không nhịn được nữa mà bắt đầu cười lớn: “Anh trêu em làm gi? Lúc em say, nhất định phải để tôi vẽ một con thỏ bất hảo lên mặt em.
Tôi nói tôi không biết vẽ, em còn cố tình lên mạng tìm kiếm hình ảnh, để cho tôi vẽ.”
“Vây… cái đó… là do tôi uống say, anh cứ thế nuông theo người say sao? Còn nữa, tại sao miệng tôi cũng đau?” - Vân Ngữ Tịch cà lăm nói rất ủy khuất.
Không nhắc đến miệng cô thì tốt, nhắc đến, ánh mắt Phong Tiêu liền rơi vào môi cô, ánh mắt tối sầm lại, lộ ra hơi nóng, cổ họng trượt lên trượt xuống, như đang nghĩ đến sự kiện đêm qua.
Vân Ngữ Tịch da mặt mỏng, nhìn thấy anh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đỏ bừng, ánh mắt luống cuống dao động.
Phong Tiêu nhìn thấy cô như vậy, cũng không trêu chọc cô: “Là tôi không muốn vè cho em, em cứ thể đuổi theo tôi, đụng phải chân bàn, miền đập mặt bàn…”
“Thật sao?”
“Không phải vậy em cho rằng thế nào?”
“Không có… không có…”
Vân Ngữ Tịch vội vàng xua tay, không nói một lời vội vàng chạy vào phòng tắm.
Đợi cô đi vào, Phong Tiêu ngừng trêu chọc, vô thức đưa tay lên khóe miệng, việc này đương nhiên không phải như anh nói, Vân Ngữ Tịch say rượu đặc biết đáng yêu, bĩu môi nói này nói kia.
Theo như Phong Tiêu biết, một cô gái bĩu môi trước mặt một người đàn ông, chính là cô ấy đang chờ anh ta hôn mình.
Anh trung thành với suy nghĩ nội tâm của mình và hôn cô, đó là hương vị mà anh hằng ao ước.
Sau khi tắm xong, Vân Ngữ Tịch xấu hổ bước ra ngoài: “Tôi… tôi đi về đây.”
“Tôi đưa em đi.”
“Không… không cần.” - Cô không dám nhìn thẳng mặt Phong Tiêu, thầm nghĩ trong lòng, Vân Ngữ Tịch, mày cả ngày trong đầu đang nghĩ cái gì.
Phong Tiêu nhìn cô cũng không miễn cưỡng.
Ra cửa, Vân Ngữ Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên trái tim mình, vừa rồi nơi này đập quá mạnh, cô thật sự sọ có người phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Mở điện thoại lên, mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ là Lục Tiểu Hi gọi tới, có một cái là của Hạ học trưởng hỏi đến.
“Xin chào, Hà tiền bối, xin lỗi vì đã không nhận được cuộc gọi của anh.”
“À, không có việc gì, không có việc gì.” - Hà Bách Niên cười nói: “Lần trước không phải cô nói đang tìm việc sao?”
“Vâng.”
“Công ty của tôi đang tuyển người, cô có muốn đến thử không?” - Hà Bạch Niên mời gọi, hắn đối với vị học muội này ấn tượng tốt, mặc dù không biết vì sao Phong Tiêu lại yêu cầu hắn bằng mọi cách phải tuyển cô vào công ty.
“Tiền bối, e rằng tôi không có đủ kinh nghiệm.” - Vân Ngữ Tịch không biết là công việc gì, khiêm tốn nói.
“Chỉ là công việc trợ lý thôi, cô đến xem trước đi.” - Hà Bạch Niên giả vờ không quan tâm, nhưng trong lòng thì không ngừng mắng chửi.Phong Tiêu đã nói cô ấy có thể làm bất cứ công việc gì chỉ cần cô ấy đồng ý đến làm.
“Như vậy đi, tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho cô, lúc nào đó cô có thể đến xem thử, tùy cô quyết định, mọi người trong công ty đều rất tốt.” - Hà Bách Niên không muốn biểu hiện quá mức, nhưng vì đích thân Phong Tiêu gọi điện, hắn cũng muốn tận lực.
“...vậy buổi chiều tôi sẽ ghé qua xem.” - Dù sao cô cũng đang tìm việc, thử một chút.
Công ty game của Hà Bách Niên nằm ở Tây thành, đi xe bus khoảng 30 phút là đến.
Công ty game nên đa số là các nhân viên nam, tát cả bọn họ đều đeo mắt kính rất dày, tất cả bọn họ đều là những chàng trai yêu thích trò chơi hơn phụ nữ.
Cán bộ nhân sự nhìn thấy Vân Ngữ Tịch như cá gặp nước, chẳng cần nói một lời liền chỉ dạy cô mọi việc của một người quản lý.
Chuyện là cô bé trợ lý cũ bị bạn gái của ông chủ làm cho tức giận từ chức, ông chủ cũng không tuyển thêm người, mọi công việc đổ dồn vào cô nên hôm qua Hà Bách Niên nói muốn kiếm trợ lý cô ta đã mừng rơi nước mắt.
Khi Hà Bách Niên quay về công ty thì đã nhìn thấy nhân sự đang cầm sơ yếu lý lịch đi ra, anh nhìn Vân Ngữ Tịch nói: “Ngày mai cô có thể đến làm việc, thử việc một tháng, lương thử việc là mười triệu, một ngày làm tám tiếng, nghĩ chủ nhật.
Khi công ty bận có thể tăng ca nhưng sẽ được trả lương ngoài giờ, sau thử việc tăng thêm 5 triệu và có tiền thưởng cuối năm.”
Cán bộ nhân sự mừng rơi nước mắt, công ty lại có thêm nữ nhân, đỡ mất đi sự mất cân bằng.
“Tiền bối, về sau xin hãy chiếu cố.” - Vân Ngữ Tịch tinh nghịch đưa tay ra, mặc dù bối rối, phỏng vấn thành công thật khó tin.
“Haha, được.” - Hà Bách Niên cười lớn: “Buổi tối cô có thời gian không, tôi mời cô