Gần đây nhân viên tập đoàn NY phát hiện đại boss của họ thường xuyên không có mặt tại công ty, thường về sớm hoặc không có mặt ở công ty cả ngày.
Vả lại gương mặt đã bớt tám phần lạnh lùng, nhìn thấy ai cũng có vẻ mặt dễ chịu, thực sự rất tò mò.
Nhóm nữ thư ký bàn tán xôn xao, nhất định là Phong tổng đang ôm lấy mỹ nhân, mới có thể mang gương mặt tràn ngập tình yêu như vậy.
Vân Ngữ Tịch cảm thấy rất ngại, buổi sáng chính Phong Tiêu đưa cô đến tận công ty, buổi chiều tan ca, Phong Tiêu lại qua đón tận nơi.
"Thật ra anh không cần đến đón tôi đâu." - Cô vừa ngồi lên xe vừa nhỏ giọng
"Lục Tiểu Hi đã giao em cho tôi, con nói em mất đi một sợi tóc, cô ấy sẽ tìm tôi tính sổ." - Phong Tiêu nói cứ như anh ấy rất sợ Lục Tiểu Hi.
Vân Ngữ Tịch xấu hổ, vội vàng giải thích: "Cô ấy chỉ đùa thôi, anh không cần xem là thật."
Vân Ngữ Tịch luôn có cảm giác hai người này đã nói gì với nhau.
"Tối nay chúng ta ăn gì?" - Phong Tiêu đổi chủ đề, anh biết Vân Ngữ Tịch xấu hổ nên không muốn cô suy nghĩ nhiều.
"Ừm… ăn lẩu được không?"
Cô vừa nói xong, có điện thoại gọi tới, Phong Tiêu ánh mắt rất không tốt khi nhìn thấy phía trên có tên Ngô Tranh.
"Alo, Ngữ Tịch, bây giờ cậu có tiện hay không?"
"Ừm… có chuyện gì sao?"
"Tôi cảm thấy cậu nên ghé qua đây một chút…" - Trong điện thoại, Ngô Tranh ngắn gọn kể lại sự việc.
Anh ta cũng coi như là định mệnh của Hạ Nhất Đông, lần này anh ta gặp Hạ Nhất Đông ở quán rượu, cũng như lần trước say bí tỉ, nhưng lần này trên người bị thương, chật vật không chịu nổi nằm rạp xuống đất, ngất đi.
Ngô Tranh đã gọi điện cho xe cứu thương, nghĩ rằng Vân Ngữ Tịch cũng quen biết hắn nên gọi cho cô.
Vân Ngữ Tịch nghe Hạ Nhất Đông đã đến bệnh viện, cô không suy nghĩ gì liền nói Phong Tiêu đưa cô đến đó.
Dọc đường đi, Phong Tiêu nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Vân Ngữ Tịch, anh cảm thấy vô cùng ghen tị và muốn hỏi cô còn thích hắn ta không?
Hạ Nhất Đông đang được rửa dạ dày trong bệnh viện, anh ta uống quá nhiều và bị ngộ độc rượu, may mắn là được đưa đến kịp thời nếu không chỉ e nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc Vân Ngữ Tịch đi vào, Ngô Tranh đang ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu.
Anh ta nhìn thấy Phong Tiêu ở phía sau Vân Ngữ Tịch nên nghĩ rằng hai người đã ở bên nhau, anh ta đã không còn cơ hội nữa.
"Anh ta sao rồi." - Vân Ngữ Tịch lo lắng hỏi.
"Không biết, bác sĩ chưa ra." - Ngô Tranh đáp.
Phong Tiêu trong lòng ghen ghét và ghen ghét, nhưng anh vẫn còn lý trí nói Vân Ngữ Tịch hãy báo cho Hạ gia.
Mẹ của Hạ Nhất Đông nghe tin con trai nhập viện và bà ta lập tức chạy đến, còn thông báo cho Hoắc Phỉ Phỉ, nên mọi người của Hạ gia và Hoắc gia đều đến.
Vân Ngữ Tịch cảm thấy mình không có việc gì, liền chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại." - Bà Hạ ngăn Vân Ngữ Tịch lại: "Tại sao con trai tôi lại phải nhập viện."
Bà ta luôn cảm thấy tất cả tội lỗi đều do Vân Ngữ Tịch gây ra.
"Dì Hạ, khi nào anh ấy tỉnh lại dì nên trực tiếp hỏi anh ấy." - Vân Ngữ Tịch không muốn tranh cải với bà ta, khi còn yêu Hạ Nhất Đông, bà ấy thường xuyên gây rắc rối cho cô.
"Hừ, cô không được phép rời đi cho đến khi giải thích rõ ràng."
Bà Hạ chuẩn bị giữ chặt Vân Ngữ Tịch, một thân ảnh cao lớn trực tiếp bảo hộ Vân Ngữ Tịch trước mặt, ánh mắt sắc bén gây áp bức nhìn bà ta.
Bà ta kinh hãi lùi lại một bước, cảm thấy khí thế đang bị chèn ép, lập tức giả vờ gào thét: " Cậu là ai?"
"Bà là ai?" - Phong Tiêu lạnh lùng hỏi.
Khi gương mặt của anh đen đi, ban lãnh đạo cấp cao toàn tinh anh của tập đoàn NY đều rung sợ, nhưng bây giờ sắc mặt của Phong Tiêu càng khó coi hơn, công thêm cơ thể cao lớn khiến người ta bị áp bức.
Người nhà họ Hoắc đương nhiên biết Phong Tiêu, Hoắc Phỉ Phỉ muốn ra tay giúp đỡ mẹ chồng nhưng bị cha cô ta ngăn lại.
Con của ông ta đang mang thai, vậy mà Hạ Nhất Đông lại ly hôn, thật sự rất bất mãn.
Hôm nay nếu con gái không sống chết đòi đến đây, ông ta lo cho sức khỏe con gái liền chạy theo.
Bây giờ nhìn thấy thông gia bên kia ăn quả đắng thật cao hứng.
"Được rồi, Nhất Đông còn đang cấp cứu, bà gấp cái gì?" - Ông Hạ lên tiếng kéo bà Hạ ra phía sau.
“Con trai tôi thì ra là vì con hồ ly tinh này mới ly hôn, bây giờ người nằm trong phòng cấp cứu, tôi không tìm nó thì tìm ai? “- Bà Hạ ỷ có chồng mình làm chổ dựa, giọng điệu trở nên sắc bén hơn.
Giọng nói lớn của bà ta lập tức thu hút nhiều người nhìn tới.
Vân Ngữ Tịch giận đến mặt đỏ bừng: “Dì…”
Một bàn tay to đặt lên đỉnh đầu cô xoa xoa mang ý an ủi, ánh mắt sắc bén của Phong Tiêu hướng về phía mẹ của Hạ Nhất Đông: “Nói, xin lỗi.”
“Cậu là ai, dựa vào cái gì mà bắt tôi xin lỗi.” - Bà Hạ nói lớn.
“Bớt nói vài câu đi.” - Ông Hạ kéo người đàn bà về phía sau mình, cậu thanh niên vừa rồi bước ra một bước, ông cảm thấy giống như có giông bão đến, sợ vợ mình sẽ bị người ta đánh.
“Tiểu Tịch à, là dì Hạ vì Nhất Đông nên bị loạn, con cũng đừng để ở trong lòng.” - Ông Hạ đối với Vân Ngữ Tịch ấn tượng rất tốt, thế nhưng vợ của ông ta không thích.
“Dù là bị loạn, nhưng vẫn phải xin lỗi.” - Phong Tiêu hùng hôn hù dọa.
“Cậu có ý gì?” - Bà Hạ lập tức không thuận theo.
Phong Tiêu không thèm nhìn bà ta, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường không giấu được.
Bà Hạ càng thêm tức giận, bà ta vốn nóng tính, không quan tâm hậu quả cứ thế phun ra những lời lẽ khó nghe: " Tuổi trẻ bây giờ đúng là cái có phẩm chất gì, cũng khó trách lại đi cùng với con hồ ly tinh kia, đây là những thứ có