Bình thường cảnh sát sẽ không đến hội sở này, vì ông chủ hội sở này có chỗ dựa vững chắc. Có mối quan hệ này, những người quen biết ông chủ càng thích đến đây bàn chuyện làm ăn, vì vậy nơi này tụ tập đủ loại người, vô cùng loạn lạc.
Qua cửa kính, tôi nhìn thấy thứ người đàn ông đang cầm là súng thật liền bủn rủn tay chân, sợ hãi van nài: “Đại ca, đừng giết tôi”
Bên ngoài, cảnh sát càng lúc càng đến gần. Tôi thầm đấu tranh có nên chạy trốn hay không. Dù sao bị phát hiện chơi trai bao cũng sẽ mất mạng. Nhưng người đàn ông không cho tôi cơ hội chạy trốn. Anh ta lôi thẳng tôi vào nhà vệ sinh rồi khóa trái cửa phòng lại.
“Không muốn chết thì phối hợp với tôi”
Giọng anh ta rất lạnh, giống như băng giá đêm đông mang theo cái lạnh thấu xương.
Tôi gật đầu lia lịa, trong đầu chỉ tồn tại một ý nghĩ: Giữ mạng mới quan trọng.
Anh ta đẩy tôi vào một góc, nhanh chóng xé rách váy tôi, chĩa súng vào giữa hai chân tôi.
“Kêu!” Anh ta khẽ nói.
Đó là chỗ yếu ớt nhất của phụ nữa. Anh ta ra tay không hề nhẹ, khiến tôi đau đến xuýt xoa, nhưng nhiều hơn là cảm giác nhục nhã.
Cảnh sát đã gõ cửa phòng vệ sinh, “Có ai ở trong không? Mở cửa!”
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, tựa như chỉ cần tôi không phối hợp thì viên đạn sẽ xuyên thủng chỗ kia của tôi. Tôi không dám cãi lời anh ta, đành hạ giọng rên rỉ như đang làm tình.
Người đàn ông cảnh giác nhìn ra bên ngoài. Vì mất quá nhiều máu mà khuôn mặt anh ta trắng bệch.
| Cửa nhà vệ sinh không phải loại kín hoàn toàn. Bên dưới có những khe thông gió, có thể nhìn thấy chân của người bên trong.
Người bên ngoài vẫn đẩy cửa. Tôi đoán người đàn ông này chắc chắn là tội phạm, nên anh ta mới phải trốn cảnh sát như này. Nhưng lỡ như cánh cửa mở ra, bị bọn họ nhìn thấy tôi đang làm chuyện này với người ta thì tôi cũng toi đời.
| Tôi nghiến răng đẩy anh ta đến cửa, cởi dây nịt tụt quần anh ta xuống tận đùi, rồi đập rầm rầm lên cửa, tiếng kêu rên càng phóng đãng hơn.
Cuối cùng có người lên tiếng: “Làm tình trong nhà vệ sinh? Chất chơi thật” | “Chơi cái gì mà chơi, hôm nay mà không bắt được hắn, quay về cục chờ phê bình đi."
Người bên ngoài vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục đập cửa. Tôi dứt khoát đạp đổ thùng rác, lên tiếng mắng mỏ giống như một ả gái làng chơi: “Mở cái gì mà mở, không có mắt à, khách của tôi bị các người dọa sợ đến nỗi mềm xuống rồi, các người đền tiền cho tôi đi”.
| Người bên ngoài lập tức im thin thít. Tôi cảm thấy có người đang nhìn vào bên trong qua khe cửa.
Hô hấp của tôi trở nên gấp gáp, tim như vọt lên tận cổ họng. Thấy người đàn ông kia đã móc súng ra, đột nhiên có người xen ngang bọn họ.
“Được rồi được rồi, thằng nhãi kia bị thương nặng như vậy, sao có thể cứng lên được. Dù gì đây cũng là địa bàn của Lưu lão đại, nếu đắc tội với khách quý thì chúng ta gánh không nổi đâu”.
Địa vị của người nọ hẳn là cao hơn mấy người ở đây, đoán chừng đó là người thường xuyên qua lại những nơi như thế này. Anh ta vừa nói như vậy, những người khác cũng lập tức ngậm miệng lại. Người nọ nói một câu xin thứ lỗi, đã làm phiền rồi. Sau đó dẫn đám người đi khỏi đó.
| Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, tôi mới