Đám vệ sĩ bên ngoài lập tức đứng sang hai bên, cung kính cúi đầu chào “Cậu ba”. Tôi ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Lục Kính Đình. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng không cài ba cúc trên cùng, để lộ ra vùng xương quai xanh đẹp mắt, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt toát ra khí thế lấn át người khác.
Anh ta liếc tôi một cái, chậm rãi đi đến, “Gì thế này? Người phụ nữ của tao bị chúng mày chói như vậy ư?”.
“Cậu ba, đây, đây là, người, người phụ nữ của ngài?” Gã mặt sẹo kinh hãi, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
“Nếu không thì mày hỏi cô ấy xem?” Lục Kính Đình nhướn mày, không biết là vui | hay giận, nhưng cũng đủ để dọa đám mặt sẹo sợ hết hồn.
Lời vừa dứt, lập tức có người gỡ băng dính khỏi miệng tôi, gã mặt sẹo cuống quít bỏ tay khỏi người tôi.
Tôi nhìn thấy Lục Kính Đình nhìn tôi bằng ánh mắt bỡn cợt, yên lặng chờ câu trả lời của tôi. Dáng vẻ anh ta giống như nếu tôi phủ nhận thì anh ta lập tức quay người vào trong không màng quan tâm nữa.
Tôi tức đến nghiến răng treo trèo, nhưng không còn cách nào. Nếu bị đám người này mang đi, không biết sẽ làm gì tôi. Tôi đành cắn răng thừa nhận.
Lục Kính Đình nghe thấy đáp án mà mình muốn, cười tươi như gió xuân. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta tỏ ra ấm áp như vậy. Anh ta vẫy tay với tôi, “Qua đây”
Tôi chần chừ một lúc rồi bước đến cạnh anh ta. Gã mặt sẹo lập tức sợ hãi quỳ mộp xuống đất, mắng mình có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, không ngừng xin tha mạng.
“Xin tao cũng vô dụng” Lục Kính Đình cong miệng, tỏ ý giao quyền quyết định. cho tôi. Thấy thế, đám người kia lập tức quay sang cầu xin tôi.
Cái tát của gã không hề nhẹ, với tính cách của tôi, người không phạm tội, tôi không phạm người, người chọc vào tôi thì tôi nhất định sẽ trả lại. Nhưng ngại kim chủ chú trọng sự kín đáo, tôi không muốn làm lớn chuyện. Nếu để kim chủ biết Lục Kính Đình ra mặt vì tôi, thì sẽ gây bất lợi cho tôi.
Tôi lắc đầu nói bỏ đi.
Gã kia sững sờ, chắc hẳn không ngờ tôi lại bỏ qua cho gã dễ dàng như vậy. Sau khi gã tỉnh táo lại, lập tức dập đầu hai cái, lảo đảo dẫn đám người định đi xuống.
“Tao cho bọn mày đi rồi hả?” Đúng lúc này Lục Kính Đình lại lên tiếng, giọng nói toát ra sự hung ác trái ngược lúc trước. | Tôi quay lại, ngỡ ngàng nhìn anh ta.
Anh ta bỗng duỗi tay về phía mặt tôi, tôi định lùi lại thì bị anh ta ôm lấy eo. Ngón tay thon dài chạm vào gò má nóng rát của tôi, sắc mặt u ám, “Cái tát trên mặt cô ấy, là kẻ nào đánh?”.
| Đám thuộc hạ của gã mặt sẹo đồng loạt lắc đầu, bắt đầu phủi sạch liên quan, | khai gã mặt sẹo ra.
“Bàn tay nào đánh thì tự chặt đi” Giọng của Lục Kính Đình rất khẽ, nhưng đầy uy nghiêm.
“Cậu Ba tha mạng, Cậu Ba tha mạng” Gã mặt sẹo sợ hãi quỳ mọp xuống. Lục Kính Đình lặng thinh, gã mặt sẹo vẫn dập đầu không ngừng.
“Cậu Ba à, việc gì phải tức giận vì tên nhãi nhép đấy” Một người đàn ông được mấy thuộc hạ dìu từ trong phòng đi ra. Ông ta ngoài năm mươi tuổi, cặp kính gọng vàng trên sống mũi không thể che được vẻ uy nghiêm trong đôi mắt ông ta. Chỉ cần nhìn là biết đó là một nhân vật không tầm thường.
Thấy ông ta, gã mặt sẹo như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà bỏ qua, kêu Ngài Lâm cứu mạng.
Lúc đánh bạc, tôi nghe thấy người cùng bàn nhắc đến ông ta. Đứng sau sòng bạc này có hai ông chủ chống lưng. Người đến đây chơi, bất kể hắc đạo hay bạch đạo đều không dám gây chuyện. Từ đó có thể thấy thế lực của hai ông chủ đứng sau. Một người trong đó được gọi là Ngài Lâm.
Tôi kéo tay áo Lục Kính Đình, muốn khuyên anh ta bỏ qua, không nên vì tôi mà gây chuyện ở địa bàn của người khác, đắc tội với người không nên đắc tội.
Nhưng tôi không ngờ anh ta lại ngông cuồng đúng như biệt danh mà người khác đặt cho anh ta. Bỏ ngoài tại lời cầu tình của Ngài Lâm, anh ta rút súng, bắn thủng bàn tay của gã mặt sẹo.
| Gã mặt sẹo rú lên đau đớn, rúm ró nằm trên đất, máu chảy lênh láng, có vài giọt bắn lên giày của Ngài Lâm, ông ta nhíu mày.
Lục Kính Đình thu súng lại đưa cho vệ sĩ bên cạnh, liếc xuống giày của Ngài Lâm, "Ây da, kỹ năng bắn súng hơi kém, không cẩn thận làm bẩn giày của Ngài Lâm rồi, | hôm khác tôi nhất định bảo thuộc hạ tặng ông một đôi giống hệt”
Tuy miệng anh ta nói xin lỗi, nhưng