Cả trưa hôm đó Quý Phong chỉ vùi đầu vào đọc sách, mãi cho đến giờ tự học cuối buổi chiều thì hắn bắt đầu cảm thấy đầu óc có chút mơ màng.
Quý Phong vuốt vuốt hai bên thái dương, thầm nghĩ dù có được trí nhớ siêu phàm, thì cũng không thể sử dụng liên tục như vậy, nếu không não bộ hoạt động quá độ mà "cháy" luôn thì nguy.
Nghỉ ngơi một lát, Quý Phong lại nghĩ tới những kiến thức cần phải nắm vững và vận dụng, thật sự khối lượng bài vở mà hắn bỏ qua quá nhiều nên trong chốc lát không có cách nào hiểu rõ toàn bộ.
Vốn muốn nhờ Trương Lỗi phụ đạo ình nhưng lại nhớ tới bộ dạng lười biếng của y, Quý Phong lập tức từ bỏ ý nghĩ đó. Hắn đã quen với điệu bộ ngơ ngơ ngáo ngáo của Trương Lỗi nên giờ mà phải ngồi nhìn y nghiêm chỉnh đạo mạo giảng bài thì quả thật hắn ăn không tiêu.
Nghĩ tới nghĩ lui Quý Phong cũng không tìm ra biện pháp nào tốt, đành quyết định dùng phương thức thô sơ nhất là “cày” thật nhiều bài tập hầu mong nắm lại những kiến thức này.
Chín giờ tối, giờ tự học kết thúc.
Hôm nay quả thật là một ngày "đại thu hoạch" của Quý Phong, gần như là toàn bộ kiến thức trong sách giáo khoa đã được hắn học thuộc, chỉ còn thiếu kinh nghiệm vận dụng sao cho thật nhuần nhuyễn mà thôi.
Hắn thu dọn sách vở rồi đứng dậy, lúc này học sinh trong phòng đã đi về gần hết, chỉ còn vài người nấn ná ở lại tán gẫu.
- Quý Phong!
Vừa ra khỏi lớp Quý Phong đã nghe thấy có người gọi mình, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy lớp trưởng Đồng Lôi.
Sao cô ấy còn chưa về nhỉ?
Quý Phong hơi kinh ngạc, đi tới cười hỏi:
- Lớp trưởng đại nhân tìm tại hạ có việc gì không?
Qua những sự cố trong hai ngày vừa rồi, tính cách của Quý Phong đã bớt câu nệ hơn xưa. Nếu như trước kia, hắn làm sao có thể đùa giỡn như thế với Đồng Lôi.
Thế nhưng không thấy Đồng Lôi cười đáp lại, cô chỉ hỏi:
- Quý Phong, cậu thành thật nói ình biết, sáng nay Từ Mặc tìm cậu có phải là vì mình hay không?
Quý Phong lắc đầu nói:
- Không phải, nó chỉ tìm mình tán dóc mấy câu mà thôi, không có chuyện gì!
- Cậu đó, nom mặt mũi thành thật như vậy, ai dè cũng biết nói dối!
Đồng Lôi hơi giận trừng mắt lườm hắn, vô tình lại toát ra một nét mỹ lệ khó tả, làm Quý Phong không khỏi nhìn đến ngẩn ngơ.
- Này... cậu, cậu nhìn cái gì đó?
Thấy vẻ mặt si ngốc của Quý Phong, không hiểu sao Đồng Lôi bỗng cảm thấy tim mình đập loạn cả lên, nhất là đôi mắt trong suốt thâm thúy của hắn đã khiến nội tâm của cô chấn động vô cùng, không khỏi gắt giọng để che dấu sự ngượng ngịu.
Tình cảnh lúc này thật giống như cô đang làm nũng với người yêu của mình vậy.
Quý Phong vội ho một tiếng rồi quay đi không dám nhìn tới cô nữa. Nếu Đồng Lôi cứ thỉnh thoảng lại toát ra nét mị hoặc đó thì hắn khẳng định mình sẽ không chịu nổi, đến lúc đó không biết còn bộc lộ cái vẻ mặt gì nữa.
- Ơ ừm... không có chuyện gì đâu, cậu đừng quan tâm.
Quý Phong lắc đầu phủ nhận. Hắn biết nếu mình nói thật, Đồng Lôi nhất định sẽ đi tìm Từ Mặc, như vậy Từ Mặc có lẽ sẽ không dám gây phiền phức ình nữa.
Nhưng Quý Phong lại hoàn toàn không muốn thế.
Có những chuyện chỉ có con trai mới có thể giải quyết với nhau chứ không thể để cho con gái nhúng tay vào. Và quan trọng nhất chính là câu nói "thằng nhóc nhà nghèo không quyền không thế" của Từ Mặc, một câu nói thực sự đã làm cho Quý Phong hạ quyết tâm, nhất định sẽ có một ngày hắn trả lại những lời nói này cho Từ Mặc.
- Đồng Lôi, nếu không còn chuyện gì nữa... tớ về trước đây.
Quý Phong khẽ cười, định xoay người bước đi.
- Quý Phong!
Bỗng dưng Đồng Lôi lại lên tiếng gọi hắn, cô chần chờ một lát rồi mới nói:
- Bây giờ không còn sớm, đi về một mình thì hơi sợ, cậu có thể đưa mình về hay không?
Quý Phong do dự, bởi vì lúc này chắc chắn mẹ đã nấu cơm chờ hắn cùng ăn tối, nếu như về quá muộn sợ là mẹ sẽ sốt ruột.
- Thôi vậy, để tớ về một mình.
Thấy vẻ lưỡng lự trên mặt Quý Phong, Đồng Lôi không khỏi bật thốt lên.
Quý Phong cười đáp:
- Nói gì vậy, ban đêm để một mỹ nữ như cậu đi một mình thì làm sao mà tớ yên tâm cho được chứ. Ha hả, để tớ đưa cậu về!
- Miệng lưỡi thật dẻo nha, thì ra cậu cũng không phải là người tốt gì.
Đồng Lôi vờ giận, mỉm cười liếc hắn một cái.
Hai người cười cười nói nói rời khỏi cổng trường.
Trên đường đi, Đồng Lôi thấp giọng