Quần đảo Song Tử.
Trần Nam lại một lần nữa đặt chân tới nơi này, tính ra cũng bốn năm năm chứ ít ỏi gì? Có nhiều việc đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng có những thứ vẫn nhịp nhàng theo giai điệu của nó, chẳng hề thay đổi gì.
Như Dì Dê năm xưa, bạn quen biết của Hai Cam giờ đã trở thành một nhân vật không thể chạm tới, như con bé nhu nhược Kiko chỉ biết nấp sau lưng Trần Nam giờ đã thành một vị Thần Bất Tử cao cao tại thượng. Hay như cô nàng thiếu tướng hải quân từng mười ba lần lĩnh quân quét ngang nửa Tây Song Tử, bây giờ lại trở thành một người nhàn nhã dạo chơi, suốt ngày quấn quít, tán tỉnh “cô em gái”.
Lúc này, bốn người Trần Nam đang ngồi trong khoang tàu đánh tiến lên. Không thể không nói, đội hình bốn người quả thực quá đẹp, chơi cái gì cũng tiện: Tấn, Tiến lên, Phỏm, tam cúc, chắn, thậm chí cá ngựa hay cờ đua xe cũng không ngoài lệ.
Cũng vì cái lý do đó, Trần Nam thầm khen mình thật là sáng suốt, nếu chỉ có ba người, vậy chơi đùa cũng mất cả vui vì thiếu chân, bảy tám năm gặp tình trạng đó rồi, Trần Nam cho đến bây giờ mới chính thức cảm nhận được cái gì là tiêu dao, thoải mái.
Còn vụ cái huy chương, Trần Nam dứt khoát móc một sợi dây rồi treo nó lên cổ. Mọi khi toàn vứt trong nhẫn không gian, đúng là quá lãng phí những khoảnh khắc nghiên cứu từ đời thường. Bây giờ để ở ngoài, quả nhiên, lúc nào Trần Nam có tiếp xúc thân mật với Emily và Hoàng Tuyết Nhu là y như rằng thứ này hơi sáng lên.
Hắn cũng đã thử nghiệm, tự hỏi nhiều lần, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra. Hắn nghi ngờ là do hai cô gái này có cùng tu vi tầng bốn, còn Kiko là tầng năm nên không có hiệu quả. Nhưng chắc chắn là các Bất Diệt Thần khác cũng đã tiếp xúc với người có tu vi tầng bốn không ít lần! Ví như mẹ cả của Emily, chẳng phải là tu sĩ tầng bốn hay sao? Vậy mà Frank gì gì đó với nàng ta cũng đâu có giải được bí mật?
Lằng nhà lằng nhằng, Trần Nam không thèm bận tâm nhiều nữa. Khoảng chiều tối thì nghiên cứu một ít, còn thời gian khác thì giành cho những việc cần làm. Như những thú vui tao nhã như câu cá mập, lặn biển, trêu chọc quái vật biển sâu, đi tìm xem có mỹ nhân ngư tồn tại hay không, hoặc có thể đánh bài với vợ, còn có cả trò nhảy xuống nước rồi thi lột đồ với Emily, lại vẫy vẫy mấy thứ gợi cảm kia khiến Hoàng Tuyết Nhu đỏ phừng cả mặt, chạy biến đi mất. Cuối cùng, đến hôm sau lại bí mật “đá lẻ”, rủ Hoàng Tuyết Nhu chơi trò này mà không cho hai cô nàng kia biết… he he!
Trần Nam vẫn còn nhớ như in cái vẻ mặt của “vợ cả”, rõ ràng đã đồng ý, lại hơi hưng phấn nữa, vậy mà còn nhăm nhe đe dọa hắn nếu để lộ ra ngoài thì biết tay, cái nắm đấm nhỏ giơ giơ, lắc lắc, vẻ uy hiếp cực kỳ đáng yêu, khiến Trần Nam không nhịn được mà kéo nàng chìm nghỉm xuống nước sàm sỡ vài phát.
Chỉ là, hôm nay dường như Emily không tập trung cho lắm, thần tình có vẻ chờ mong, lại hơi có chút thương cảm. Đánh bài gì mà toàn nhầm với lẫn, Trần Nam cũng thông hiểu một ít việc đọc tâm tình người khác, hắn buông tay quan tâm hỏi:
- Sao thế? Hôm nay tâm trạng em không tốt phải không?
Emily hơi ngập ngừng một chút rồi thở dài một hơi:
- Đến nơi đây rồi… Em muốn đi thăm mẹ một chút!
- Mẹ? – Trần Nam nghi hoặc một chút, chẳng phải mẹ của Emily đã qua đời rồi sao? À… chết thật, xem ra sơ ý vụ cha mẹ này, từ cái hôm thắng Frank, sau đó mang một đám đồ cưới sang rước nàng về, Trần Nam cũng quên béng mất không đề cập đến việc đi viếng mộ mẹ cô gái này! Không ngờ lại được đặt trên quần đảo Song Tử!
Xấu hổ ho khan vài tiếng, Trần Nam chân thành nói:
- Vậy thì cùng đi thôi! Anh cũng muốn thăm mẹ vợ một chút.
Nói xong lại liếc liếc qua phía Hoàng Tuyết Nhu và Kiko. Vợ cả đang định lắc đầu thì Emily lại cướp lời trước:
- Mọi người cùng đi một chỗ đi! Mẹ tôi ở đó cũng cô đơn lắm! Mang theo chồng cùng với mấy người bạn đến, có lẽ sẽ khiến bà đỡ buồn…
- Bạn… - Hoàng Tuyết Nhu hơi mờ mịt, sau đó thì gật đầu không nói gì nữa. Nàng từ nhỏ tới giờ chỉ có duy nhất một người bạn là Trần Nam, một người bạn thân chân chính. Còn Kiko thì giống một cô em gái nhút nhát hơn. Bây giờ lại có người coi nàng là bạn? Cảm giác thật kỳ lạ!
Tàu biển đỗ vào bến cảng, Emily vào buồng chỉ huy bấm bấm vuốt vuốt vài cái, cài đặt hết các chế độ ngưng nghỉ trên tàu, sau đó dẫn ba người kia đi tới một ngọn đồi hoang vắng.
Trần Nam ngó nghiêng, hòn đảo này thuộc phía Đông của Song Tử, tức là địa bàn của các thế lực Quân Vương đại lục. Hòn đảo này tên gì thì không nhớ, nhưng vị trí này thì hắn còn nhớ là nơi tập trung người Tổ Hán! Mẹ của Emily là người Hán sao?
Vậy thì chẳng trách dáng người của Emily lại yểu điệu, mượt mà và uyển chuyển đến như thế, chứ con gái phương Tây hầu hết có dáng người hơi thô và đầy đặn, mắt thẩm mỹ của họ cũng cho rằng như vậy mới đẹp, hơn nữa, hình như họ có vẻ thích thú với những người con gái có da khỏe mạnh màu bánh mật hơn là làn da trắng nõn thì phải?
Lên đến đỉnh đồi, nơi đây được xây thành một nghĩa trang thô sơ, mộ cũng không phải chỉ có một cái, nhưng cũng không quá nhiều. Người nơi đây hầu hết liếm máu mà sống, mấy ai được chết thanh thản để rồi chôn cất đàng hoàng đâu? Không trở thành đồ ăn cho thú hoang hay cá mập là một ước mơ của bao người đã khuất.
Trần Nam hơi nhíu mày nghi hoặc, Emily là con của Bất Diệt Thần Frank cơ mà? Sao mẹ nàng lại phải yên thân ở cái nơi này? Lạ, quá lạ!
Emily giờ phút này giống như đọc được suy nghĩ của hắn, nàng chợt nở nụ cười mỉa mai, lại có chút khổ sáp:
- Không hiểu tại sao mẹ em lại ở cái nơi thế này phải không?
Trần Nam trầm mặc không nói, hai cô gái kia cũng chỉ từ tốn đi đằng sau, không phát ra âm thanh gì.
Emily lúc này đã đi trước một ngôi mộ được dựng bằng đá hoa cương. Trần Nam vừa nãy đã tranh thủ chạy ù đi mua được một ít hương khói hoa quả ở trên đảo, đưa cho Emily.
Cô nàng kia thuần thục đốt nhang, cắm vào trước ngôi mộ, làm từng thao tác giống y hệt nghi lễ của người Hán. Trần Nam biết, bên phương Tây người ta không thăm mộ kiểu này, nhưng mẹ của Emily là người Hán nha, làm như vậy cũng chẳng có gì lạ cả.
Sau khi thăm viếng, nói chuyện với người khuất một lúc, giới thiệu qua về Trần Nam và hai cô gái kia, Emily lại trầm mặc nhắm mắt, dường như đang thầm kể chuyện với mẹ mình. Trần Nam cũng bắt chước, chắp tay lẩm bẩm cái gì mà: mẹ vợ phù hộ cho bọn con bền vững, tuy rằng con không chỉ có một mình Emily, nhưng con hứa sẽ đối tốt với cô ấy, không để cô ấy chịu khổ, v.v…
Mất cả nửa giờ, Emily mới viếng mộ xong, bốn người lại cùng nhau trở về đảo Long Quân nghỉ ngơi một chút, có thể gặp lại vài người quen, chào hỏi một câu rồi đi.
Rời khỏi hòn đảo, Emily dường như đã bớt nặng nề đi nhiều. Bốn người giờ đây đang ngồi chung một cái bàn tròn, Emily chống tay lên cằm, nhẹ nhàng nói:
- Ba người… có muốn nghe chuyện xưa không?
- Ừ! Kể đi! – Hoàng Tuyết Nhu lên tiếng