Một tuần sau.
Đám người Trần Nam quyết định đổi hướng, chạy thẳng về phía Bắc Cực.
Quả nhiên, vừa mới tới đây, Hoàng Tuyết Nhu đã cảm nhận được cái gì đó giữa mình và thiên địa được đả thông, cảm giác rất mơ hồ, rất khó nắm bắt, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được.
Về cái phép Chuyển Thể Đại Pháp kia, nếu giải thích nôm na thì là tráo đổi linh hồn giữ hai người với sự tự nguyện của cả hai. Nếu có một bên phản kháng thì quá trình hoán đổi sẽ không yên bình, gây tổn thương tới linh hồn của cả hai, thậm chí có thể thiệt mạng.
Tuy tráo đổi linh hồn, nhưng ở trong thân thể của mỗi người đều giữ lại dấu ấn của riêng mình, dẫn đến trao đổi xong thì hai người sẽ bị trộn lẫn một chút lực linh hồn của nhau, giống như kiểu dóng dấu vậy. Từ đó về sau, nếu như Trần Nam mà dùng Chuyển Thể Đại Pháp với ai khác, rất có thể ba linh hồn sẽ xung khắc, tạo thành rối loạn tùm lum, thất bại chắc chắn 100%. Vì vậy, Bụt mới nói phép này chỉ dùng được với một người duy nhất trong đời.
Cũng đúng thôi, linh hồn là thứ mong manh mờ ảo, đâu phải để lôi ra chơi đùa chứ?
Lúc này, Emily… à không, phải nói là Trần Nam trong lốt Emily mới đúng. Hắn đang ngồi thuyết giáo với ba cô gái kia về những điều cần chú ý:
- Bây giờ anh sẽ giúp thân thể Emily đột phá Bất Diệt Thần. Còn Emily, ở trong đó thì lo mà cảm thụ cảm giác Bất Diệt Thần là thế nào, khống chế năng lượng thiên địa thế nào đi! Năm ngày sau hoán đổi lại rồi, đến lúc ấy mà không tự hoàn thiện được thì đừng có kêu ca phàn nàn gì hết!
Nói đến đó, hắn lại trừng mắt nhìn “chính mình” một cái, Emily cười hì hì gật đầu, nghĩ đến cái cảm giác được trở thành Bất Diệt Thần, trong lòng nàng thầm hưng phấn đến nhảy dựng lên. Đầu óc đã mơ màng đến cái cảnh mình áo gấm về làng, khoe khoang khoác lác với ông bố Frank kia, cho lão sợ lác cả mắt.
Oa… tên khốn nạn này nhìn vậy mà lại là phúc tinh của mình nha! Từ khi gặp hắn tới giờ, chuyện gì cũng may mắn, chuyện gì cũng suôn sẻ, ngoài việc bị hắn ức hiếp quá đáng thì không còn gì để chê. Nhưng mà… “được” hắn ức hiếp cũng rất thú vị! Ngay cả cái ước mơ được làm đàn ông một lần cho thỏa nỗi tò mò cũng được thỏa mãn, Emily sung sướng đến rơn cả người, dù cho có bắt nàng chết bây giờ thì nàng cũng có thể nhắm mắt.
Ế… không được nha! Tương lai rộng mở phía trước đang chào đón mềnh, không thể nào chết sớm được!
Bốp!
Emily trúng một cái vỗ vào đầu, một đôi chân thon dài đã đứng trước mặt nàng, giọng nghiêm nghị:
- Nghe cho kỹ đi! Giờ mà cứ lơ đãng xong làm ăn ba lôm côm là chết với anh! Cộng Hưởng Đại Pháp anh truyền cho em rồi, chờ đến khi anh đột phá thì ngay lập tức hỗ trợ Nhu, nghe chưa? Không được lơ đễnh khi làm nhiệm vụ, thiếu tướng Emily ạ!
- Rõ! Thưa thủ trưởng! – Emily giẫm mạnh một cái xuống sàn tàu, giơ tay chào đúng kiểu quân đội, khiến hai cô gái kia không khỏi buồn cười.
Vừa mới chào nghiêm túc được một cái, Emily đã đổi thái độ đúng một trăm tám mươi độ, tỏ ra cực kỳ phóng đãng, tà mị:
- Nhưng mà… thủ trưởng cũng nên tập trung cảm ngộ đột phá đó nha! Đừng để em biết thủ trưởng tập trung nghiên cứu và cảm nhận cái gì đó quá đáng trên người em! Hi hi…
Trần Nam đột nhiên đỏ hồng cả mặt, cũng tại cái khối thân thể này da mặt mỏng quá, không giấu được cảm xúc như hắn, vẫn là thân thể mình tốt nhất a… Nhưng mà… sao cô nàng này biết được mình “cảm ngộ” những điều sâu xa khác chứ? Rõ ràng làm rất bí mật mà?
Phải chăng… cô nàng này cũng… Đù móa! Thân thể ta bị lợi dụng a…
- Ư… bỏ ra nào! Để anh đi tu luyện! – Trần Nam rên lên một tiếng, chân tay chợt thấy mềm nhũn, người nóng ran như phải bỏng, dưới ngực đã cảm thấy bị siết chặt
Mẹ, cái thân thể này thế nào mà nhạy cảm quá thế này? Khó khống chế a! Quá khổ cực a!
Emily đã áp sát sau lưng hắn từ bao giờ, vô lại cười cười:
- Đừng có giấu diếm! Thân thể này bắt đầu phản ứng thật mạnh đó thủ trưởng à! Hay là… tối nay em đến gặp thủ trưởng, chúng ta cùng nghiên cứu những vấn đề sâu xa hơn, có được không?
Biến thái!
Quá biến thái!
Bất quá… ta thích!
- Ai ui! – Trần Nam rên lên một tiếng đau đớn, cô nàng kia bóp mạnh quá rồi.
Emily chợt lo lắng nhảy dựng lên, thấy cái vị trí kia đã lằn lên vạch đỏ, cuống quýt buông tay, đã thế còn dùng tay trái điên cuồng dày vò vặn vẹo tay phải, miệng hô hào:
- Cái tay hư! Cái tay thối! Làm gì mà khó khống chế thế chứ? Làm tổn hại thân thể của tiểu thư, chết nè, chết nè.
Trần Nam khóc không ra nước mắt, mình vừa phải chịu đau, lại còn phải nhìn thân thể mình bị hành hạ đánh đập! Không công bằng a…
Nhưng mà…
Trần Nam đã nổi hết cả da gà, cảm thấy có điều gì đó hưng phấn.
Ế… cảm giác của mình chắc là cũng giống cô nàng này khi bị mình đụng chạm a…
Hóa ra nó là như rứa a! Kích thích a…
Soạp…
Cái lưỡi nóng nóng kia lướt một cái qua vành tai, khiến Trần Nam thấy tay chân mình vô lực, chỗ nào đó bắt đầu tạo nước. Đến cái lúc hắn nghĩ mình không thể kiên định với bản tâm, không thể nào giữ vững lập trường đàn ông nữa rồi thì hai cô gái kia cuống quýt chạy lại, hai miệng một lời trách mắng:
- Không chơi mấy trò đó nữa! Để im cho anh Nam tu luyện đi! Mấy ngày này bọn này trông chừng cô! Cấm lộn xộn!
Emily cười khùng khục tà ác, hai cái tay đã cọ cọ vào vị trí giữa của hai cặp núi đôi:
- Vậy à? Thế thì tôi thay thế vị trí của “anh Nam” có được không? Hé hé