Một lúc sau, Trần Lữ đáng thương ôm lấy thứ giữa hai chân, khập khiễng từng bước lê lết ra khỏi phòng. Hình tượng chật vật mà u oán làm Đàm Thu Hà nổi lòng thương yêu, nhanh chóng chạy tới đỡ hắn ngồi xuống. Hoàng Tuyết Nhu kỳ quái hỏi:
- Anh Nam đâu rồi?
Trần Lữ oán giận trợn trừng mắt, làm động đến chỗ đau lại co người la oai oái, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thằng anh khốn nạn! Nó chạy về phòng rồi, hình như cần nghiên cứu cái gì mà luyện khí thì phải.
Hoàng Tuyết Nhu có lẽ đã đoán ra Trần Nam đã làm trò ác ôn gì, nhắc tới thì ngượng quá, cuối cùng chỉ đành gật nhẹ đầu nói:
- Hiện giờ chị hướng dẫn các em nhập môn. Yên tâm đi, tu luyện công pháp một chút là người sẽ hết đau ngay. Đi sang phòng cũ của chị, bên đó rộng hơn, lại thoáng khí. Giờ chị không ở đó nữa, từ lần sau có luyện công thì cứ sang đó là được rồi.
Trần Lữ dù bất mãn anh trai vừa rồi bóp không đúng chỗ, nhưng lại không muốn vì thế mà bê trễ luyện công. Hình như mấy ngày nữa là anh chị phải trở về học viện rồi, nắm chắc thời gian một chút cũng tốt.
Còn về Trần Nam, hiện giờ hắn đang nghiên cứu trong bách khoa toàn thư về những điều chú ý cơ bản khi luyện khí, sau đó lại đi gặp một vài luyện khí sư trong dòng tộc để hỏi han kinh nghiệm. Rất rõ ràng, hắn đang học luyện khí.
Còn về việc học luyện khí làm gì? Tất nhiên là để chế tạo đạo cụ không gian trữ vật rồi! Ở đây có một khối kim loại không gian vừa phải, không dùng chẳng phải lãng phí.
Vốn Trần Nam định mang đi nhờ người chế tạo, nhưng Hoàng Tuyết Nhu lại phản đối, nói rằng thứ này cực kỳ trân quý, cả vương quốc Âu Tiên chỉ có bốn cái, nằm trong tay hoàng gia họ Âu và ba dòng tộc quốc trụ khác. Cũng có nghĩa có bốn dòng tộc quốc trụ cực kỳ cường thế không có thứ này, nếu để lộ ra ngoài thì phiền to. Nhất là nhà họ Trần quốc trụ, họ đã tìm kiếm thứ này cả vài trăm năm rồi, bây giờ để lộ ra, rồi họ bắt mình “hiếu kính” dòng tộc thì chẳng phải phiền phức hay sao?
Chưa kể luyện khí sư hay luyện dược sư đi nữa thì cũng đều lấy tu vi làm cơ sở, kỹ năng và sự thuần thục dù cũng quyết định đến chất lượng sản phẩm, tỷ lệ thành công, nhưng nếu tu vi cao thì cũng có thể bù lại tất cả. Hiện giờ tu vi của Trần Nam đã khó kiếm người sánh bằng, đi tìm một người làm được tốt hơn hắn chẳng phải là bỏ gần tìm xa hay sao?
Về luyện khí thì nguyên tắc cũng đơn giản, trước hết phải cần có phôi, cũng chính là nguyên liệu tạo bản thể của pháp bảo. Vấn đề này thì Trần Nam không quá lo lắng, lần trước ăn cướp được tám thanh Linh khí, gần trăm thanh Bảo khí, hắn cũng giữ lại một số. Sau đó dùng công pháp và kỹ năng cơ bản của luyện khí để tách những kim loại quý hiếm, rắn chắc bên trong đống pháp bảo đó ra là xong.
Không thể không nói, tu vi cao đúng là có lợi thế, những kỹ năng cơ bản như tách kim loại, khống chế lửa, xác định thành phần pháp bảo đều được Trần Nam lĩnh ngộ cực nhanh. Nếu người thường mới vào nghề thì cần ít nhất một tháng mới có thể hiểu sơ sơ được một trong số chúng.
Sau khi đã có phôi thì bắt đầu tạo hình cho pháp bảo, bước này thì Trần Nam quyết định làm nhẫn. Nhìn vừa đơn giản, nhưng lại rất quý phái. Tất nhiên, mỗi người chỉ nên đeo một chiếc nhẫn mà thôi, cùng lắm là hai chiếc ỗi tay, nếu đeo nhiều hơn thì vừa vướng víu, lại vừa gây cảm giác như lũ nhà giàu mới nổi thích thể hiện vậy.
Hơn nữa, số kim loại quý hiếm tách ra được cũng khá ít, bao gồm huyền thiết, lạc dương kim, và cả một thứ kim loại cực kỳ cứng rắn, so với huyền thiết thì còn cứng gấp ba lần, có màu xám thép, ánh bạc bóng loáng, trông cực kỳ giống inox ở Trái Đất. Trần Nam nghĩ nghĩ một hồi, đoán rằng có thể đó là Crom, hoặc là một thứ kim loại biến thiên từ Crom, cứng hơn nhiều để thích hợp với thế giới này.
Vì thứ kim loại này có ít, lại có độ sáng cực đẹp, Trần Nam quyết định mạ nó ra ngoài, vừa bảo vệ được những kim loại yếu hơn bên trong, vừa tạo nên vẻ đẹp của nhẫn.
Nhẫn đã đúc xong, là một cặp nhẫn thuần kim loại, không có khảm ngọc hay đá quý gì. Nhẫn tròn vành vạnh, không dày cồm cộp như những chiếc nhẫn phỉ thúy dành cho người già, mà là loại nhẫn mỏng hơn, chính là loại nhẫn cưới điển hình của thế kỷ 21.
Một chiếc nhẫn được khắc hoa tuyết cực nhỏ dọc theo hai viền nhẫn, ở giữa hai dải hoa tuyết khắc hình một con thần long quấn quanh, trông cực kỳ tinh mỹ. Chiếc nhẫn còn lại được khắc hình phượng tường trên thân nhẫn, hình trang trí dọc theo viền nhẫn lại là hình mặt trời, mỗi đường khắc đều tỉ mỉ từng chút một.
Trần Nam cười hì hì thỏa mãn nhìn cặp nhẫn cưới này, không uổng công hồi trước hắn học điêu khắc trong học viện, bây giờ lại có đất dụng võ. Nếu không tu vi có cao cũng không khắc ra được hình ảnh tinh tế như vậy.
- Cái hình phượng này cho bé yêu, hì hì, mình luyện Đệ Nhất là công pháp dương cương, khắc hình mặt trời là đúng rồi. Còn Nhu luyện Huyền Nguyệt Băng Quyết, vốn định khắc mặt trăng nhưng hình như bé yêu thích dùng bông tai hình hoa tuyết, tên cũng có chữ Tuyết nên khắc hình hoa tuyết luôn. Hì hì, nhìn thấy cái nhẫn này là lại thấy nhớ rồi, từ sáng tới giờ đi đâu không biết!
Ngồi lẩm bẩm một hồi, đoán rằng Hoàng Tuyết Nhu đang sang chỉ dẫn cho hai đứa em, hắn lại tiếp tục công việc luyện khí.
Bây giờ đã có bản thể pháp bảo là hai chiếc nhẫn, việc tiếp theo chính là dung hợp pháp lực, sử dụng kim loại không gian để dẫn đạo năng lượng bùng nổ mạnh, tạo thành một mảnh không gian tách rời, sau đó phong ấn vào trong nhẫn là được.
- Xem nào! Một khối thế này có thể thử được khoảng ba ngàn lần! Nghe trong sách nói thì tỷ lệ luyện chế thành công pháp bảo dạng này chỉ khoảng một phần ngàn, hi vọng thành công mỹ mãn…
Trần Nam lẩm bẩm cầu may một lúc, sau đó lấy móng tay cẩn thận cạo một ít mạt bụi từ khối kim loại không gian, sau