Chiều hôm đó, Trịnh Bảo Lâm và giáo viên chủ nhiệm của hắn cùng nhau lên phòng hiệu trưởng, nhưng không thấy Trần Nam đâu. Chỉ có hiệu trưởng ngồi đó, nhảy dựng lên chửi cho Trịnh Bảo Lâm một trận tơi bời:
- Học viện đã lập ra thiết luật này hàng trăm ngàn năm, đuổi học không biết bao nhiêu kẻ thích gây chuyện. Trò cho rằng mình giỏi lắm hả? Hai mươi ba tuổi đạt tới tầng thứ ba là giỏi lắm hả? Nhà họ Trịnh là giỏi lắm hả? Nói cho trò biết, người như trò tôi đã nhìn thấy không dưới một trăm người rồi, nhưng chưa từng thấy một ai có thể đạt tới tầng thứ bốn đâu. Trò hãy về mà tìm hiểu lại tổ tiên nhà mình, ông ta tới năm mươi ba tuổi vẫn chỉ là tu sĩ tầng thứ hai, nhưng vì cái gì mà bây giờ ông ta lại có tu vi như vậy? Vì cái gì trở thành lão tổ tông của nhà họ Trịnh quyền thế cả vương quốc? Nói cho trò biết, là vì ông ta biết mình biết người, biết sống tử tế, biết đối nhân xử thế đúng mực nên mới được nhiều người yêu quý, nhiều người ủng hộ! Thiên tài sao? Thiên tài mà suốt ngày bị làm phiền, tục sự quấn thân, nội tâm không kiên định thì cả đời cũng đừng mong tiến thêm một bước.
- Trò đừng có cho rằng mình là nhất! Nói cho trò biết, trên đời này nhân quả rất rõ ràng. Trò tưởng bao nhiêu việc trò đã làm trong dòng tộc, tổ tông của trò không biết hay sao? Chẳng qua ông ta thương tiếc trò là người có tài nên mới châm chước hết lần này đến lần khác, bảo vệ trò không biết bao nhiêu lần. Nếu không trò nghĩ mình còn sống đến bây giờ hay sao? Ta nói cho trò biết, dù tổ tông của trò có nhờ ta chiếu cố trò, nhưng ta thấy trò cũng sắp hết thuốc chữa rồi! Nếu còn để ta nghe thấy bất cứ một chuyện nào không hay về trò nữa, vậy thì ta sẽ phế sạch tu vi của trò, ném trò về nhà họ Trịnh! Đừng cho rằng ta không dám, chính tổ tông của trò đã giao phó cho ta làm như thế đấy!
Phát tiết một hồi, hiệu trưởng mệt mỏi phất phất tay, ngồi xuống ghế. Sau đó lại nhớ ra cái gì, gọi với theo một câu:
- Còn một chuyện cuối cùng! Trò đừng tơ tưởng gì đến Hoàng Tuyết Nhu nữa. Người ta là gái đã có chồng, chính trò ấy đã đưa chứng nhận kết hôn hợp pháp cho ta xem. Tốt nhất là bỏ hết mấy ý nghĩ đó đi, tập trung vào tu luyện, đừng làm tổ tông trò thất vọng thêm bất cứ một lần nào nữa.
Trịnh Bảo Lâm sầm mặt, da dẻ tái xanh, bàn tay đã nắm chặt đến mức nghiến ken két. Nhưng hắn không dám nói thêm gì, chỉ nhanh chóng rời xa căn phòng này, bởi áp lực trong phòng… quá kinh khủng. Tu vi của vị hiệu trưởng này có lẽ không thua gì tổ tông của hắn cả.
Nhìn theo bóng lưng của Trịnh Bảo Lâm, hiệu trưởng cười khổ lắc đầu:
- Khá lắm nhóc, thủ đoạn thi triển cũng inh như vậy. Không ngờ ẩn nấp trong học viện này bốn năm mà không lộ ra một chút phong mang nào. Nếu không phải lão già kia nhắc nhở ta, có lẽ lão hiệu trưởng này cũng thành hữu danh vô thực mất rồi…
Hai ngày sau.
Trần Nam lúc này vừa từ ký túc xá ban 1 trở về, hắn vừa mới đi thăm hai đứa em. Do bọn chúng được phân vào ban 1+ nên phòng ở được xếp rất cao, tận trên tầng sáu. Xếp cao như vậy một phần là để thể hiện thân phận cao hơn người khác, một phần khác là để rèn luyện cho bọn trẻ khi phải di chuyển lên xuống rất nhiều tầng hàng ngày.
Trần Lữ và Đàm Thu Hà có điều kiện sống rất tốt. Phòng ở rộng, thoáng, sạch sẽ. Khẩu phần ăn ngon và đầy đủ hơn ban 1 và 2 rất nhiều, hơn nữa mỗi tháng còn được phát một lượng đan dược nhất định, so với chỗ của Trần Nam thì đúng là một trời một vực rồi.
Dù thế thì hai đứa cũng tạm thời chưa hòa nhập được với các bạn. Bởi ban 1+ là ban nghiêm túc nhất trong cả học viện, không khí ganh đua cực kỳ sôi nổi. Hai đứa lại chuyển vào sau, rất có thể rơi vào tình huống “ma cũ đì ma mới”. Trần Lữ và Đàm Thu Hà cũng không vừa, dù mới tu luyện được nửa tháng, nhưng công pháp cấp Thần cũng không phải đùa, mấy đứa trẻ kia cũng mới chỉ tu luyện vài tháng, đâu có hơn gì được bọn chúng. Cuối cùng cả đám đánh loạn cả lên, làm thầy chủ nhiệm vào phạt tất cả ra chạy bộ mười vòng sân tập thì mới yên lại được.
Trần Nam đang suy nghĩ phương pháp sớm ngày truyền thụ bí tịch cho em trai, chợt trong lòng thấy có báo động. Hắn nhanh chóng tập trung tinh thần để xem xét, khóe môi không khỏi nở nụ cười lạnh lùng.
Lúc này, Trịnh Bảo Lâm đang bí mật tập hợp đám tay chân của mình, mặt âm sâm ngồi trên ghế, nhìn xuống bao tải đang vứt bên dưới sàn nhà.
- Thả nó ra! – Trịnh Bảo Lâm lạnh lùng nói
Một tên tay chân nhanh chóng làm theo, từ trong bao tải, một tên gầy gò ngã lăn ra đó, ho khan liên tục, hổn hển nói:
- Khụ khụ… Những gì anh muốn biết chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao? Khụ khụ… sao anh còn chưa thả Lan ra? Cô ấy đâu?
- Lan? Mày vẫn còn hơi sức lo nhiều như thế à? Tốt nhất là lo chuyện của mày đi. – Một tên đàn em đứng ra quát.
- Khụ khụ… rốt cuộc bọn mày đã làm gì Lan? Tao liều mạng với bọn mày… Á…
Người thanh niên như phát điên lao tới, nhưng sau đó lại thống khổ lùi về, nằm rạp ra đất. Nước mắt đã chảy ra ròng ròng, không biết là do đau đớn hay là vì lo lắng cho người tên Lan kia.
- Khặc khặc! – Trịnh Bảo Lâm cười ghê rợn, đôi mắt như dã thú nhìn người thanh niên, nói:
- Con bé đó cũng ngon lắm, lại đủ tiện. Cả đám bọn tao thượng nó, sau đó cho nó năm mươi ngàn kim tệ, không ngờ lần sau nó lại tự dẫn xác tới, muốn kiếm thêm năm mươi ngàn nữa. Bây giờ nó đang ở trong phòng khoái lạc với Chuột Quắt, khặc khặc, chỉ tiếc là không phải xử nữ, đáng tiếc… đáng tiếc…
- Mày nói dối! Lan là cô gái hiền thục, làm gì có chuyện như mày nói! Hơn nữa, tao chưa từng làm gì cô ấy, sao lại… Mày câm mồm lại cho tao... – Người thanh niên gào lên, cố gắng giãy dụa nhưng vô ích.
- Ồ! Loại người như mày mà cũng đòi gái hiền thục cơ à? Lúc trước mày ngồi lục lọi tủ của bạn mày, lấy hết cả lý lịch của nó ra cho bọn tao xem sao không tự thấy ghê tởm? Mày còn không biết con bạn gái mày hôm nọ hung hăng muốn đụng bạn của mày như thế nào đâu! Chậc chậc, chỉ tiếc lúc ấy lại bị cản, nếu không thì