Trong xe ngựa, giọng nói của Trần Nam đang từ tốn phát ra như kể chuyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn…
Trên thế giới này có rất nhiều công pháp khác nhau, đẳng cấp thì xếp từ thấp đến cao là Binh Tịch, Bảo Tịch, Linh Tịch, Tiên Tịch và Thần Tịch, cũng tương ứng với năm cấp của tu vi, tu vi cấp nào thì có thể sáng tạo ra bí tịch cấp đó.
Trên thực tế, chỉ có Tiên Tịch và Thần Tịch mới thực sự được gọi là công pháp được sáng tạo ra, ba đẳng cấp tâm pháp còn lại hầu hết là tàn thiên, hoặc là công pháp được người ta lĩnh ngộ ra từ tàn thiên của công pháp cấp Tiên và Thần, như Thủy Ngọc Công của họ Trần là được lĩnh ngộ ra từ một phần của Thủy Ngọc Thần Công vậy.
Mấy thứ anh nói bây giờ chỉ đúng với bí tịch được sáng tạo thực sự, tức là Tiên Tịch và Thần Tịch, và cũng chỉ đề cập đến bí tịch tâm pháp, chứ bí tịch chiêu thức thì không tính, nên có chỗ nào không đúng thì chắc chắn là do bí tịch không đủ cấp, hoặc không đúng loại. Nhớ rồi chứ?
Bí tịch trên thế giới này hầu hết đều có đặc trưng riêng của mình, giống như loại công pháp cấp Thần của Dương gia Hán Tổ này, anh không biết bí tịch đó tên là gì, nhưng đường lối rõ ràng là Trận Đồ Chiến, là phương pháp nội ngoại song tu. Luyện loại bí tịch này thì có thể đột phá bình cảnh cấp Tam Hoa Ngũ Khí dễ dàng hơn nhiều, bởi nội ngoại đều đã tương dung ngay từ khi mới luyện công rồi. Hay lại ví như bí tịch Quyến Lữ Hợp Bích công của thằng Lữ và bé Hà, hai người cùng tu luyện, tâm ý tương thông nên có thể lĩnh ngộ đột phá tầng ba và tầng bốn dễ dàng hơn trước.
Mấy bí tịch này có loại yêu cầu thể chất đặc thù, có loại thì không yêu cầu điều đó, nhưng có một điểm chung là: không bí tịch nào giúp người ta dễ dàng đột phá lên tầng năm! Tất nhiên ngoại trừ Đệ Nhất của anh. Nhưng… thể chất của Kiko… nếu, anh nói là nếu tìm được công pháp thích hợp thì có thể làm được điều đó!
Lại nói đến năng lực đặc biệt của Kiko, đó là câu thông thiên địa! Đây là năng lực mà chỉ đẳng cấp Bất Diệt Thần mới có. Kiko có thể làm được, nhưng không thể nào phát ra uy lực gì, đó là bởi vì cô ấy không biết làm cách nào mà thôi.
Vốn dĩ anh cho rằng có thể dạy Kiko cách sử dụng năng lượng này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này rất không thực tế. Bởi cơ thể cô ấy chỉ là phàm thai, sử dụng năng lượng của cả thiên địa này là quá sức, chỉ cảm nhận thì không sao, nhưng nếu muốn thao túng nó thì chỉ có kết cục người mất thân vong mà thôi.
- Dừng… dừng! – Đột nhiên, Hoàng Tuyết Nhu ngắt lời, mờ mịt hỏi:
- Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Lúc thì năng lực chỉ của Bất Diệt Thần, lúc sau lại không thể sử dụng…
- Thì cứ nghe anh nói nốt đã nào! – Trần Nam bất đắc dĩ nói:
- Nói cho ngắn gọn, Kiko không cần luyện bất cứ một bí tịch tâm pháp nào, bởi điều đó chỉ là vô ích mà thôi. Kiko, năng lực của em có thể giúp em có được nguồn năng lượng vô cùng vô tận, nguồn năng lượng thuần chính nhất của thiên địa. Điều mà em cần bây giờ là bí tịch chiêu thức, là phương pháp dẫn đạo nguồn năng lượng đó để rèn luyện thân thể của em, còn cả phương pháp để sử dụng năng lượng thiên địa này tạo thành uy lực rạch trời phá đất. Hiểu rồi chứ?
Kiko vốn có năng lực thông linh thiên địa, lời của Trần Nam dù đầy huyền cơ, nhưng nàng chỉ dụng tâm cảm nhận một chút là đã thông thấu bảy tám phần. Nàng đầy chờ mong nhìn Trần Nam:
- Anh có bí tịch đó sao?
- Không có! – Trần Nam giang tay, rất vô trách nhiệm trả lời.
“Bốp!” Hoàng Tuyết Nhu tức giận vỗ vào đầu hắn một cái:
- Không có mà chém tung cả trời đất lên! Lại còn vênh váo cái gì? Nhìn gì mà nhìn? Yêu không mà nhìn?
Trần Nam bó tay chịu trói, vô lực giải thích nốt:
- Ít ra còn biết được chút thông tin phải không? Đợi làm xong việc này, anh sẽ dẫn hai em đi tìm bí tịch dạng đó! Ở Âu Tiên không có thì đi sang Tổ Hán, ở Tổ Hán không có thì đi tìm ở Allades. Còn nếu cả Quân Vương đại lục này không có thì anh sẽ tìm sang Quyền Hoàn đại lục! Thời gian vẫn còn rất nhiều, chúng ta vừa tìm, vừa du lịch, chẳng phải rất tốt hay sao? Loại bí tịch có thể trong thời gian ngắn tạo ra một truyền thuyết cấp Bất Diệt Thần thế này, nếu có thì chắc chắn phải có người biết. Còn nếu thực sự không có, cùng lắm thì anh lại tổn hao công đức, giúp em luyện Đệ Nhất…
- Đừng nói linh tinh! – Hoàng Tuyết Nhu ngắt lời:
- Hồi còn nhỏ dại dột, tổn hao một nửa công đức lực, làm đến khi đột phá phải hao phí gấp đôi nguyên âm mà anh vẫn còn chưa chừa hay sao? Công đức lực là thứ để lôi ra đùa giỡn hả? Bây giờ anh mà tiếp tục hao tổn, với cái mức độ hòa hợp thiên địa như anh thì càng dễ trúng phải trời phạt, bởi việc đó cơ bản chính là “thất đức” nghiêm trọng. Anh không hiểu hay sao?
Trần Nam cũng gật đầu, lái sang chuyện khác:
- Tóm lại, hai em cứ yên tâm! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
- Vâng! – Kayano Kiko gật đầu kiên định nói:
- Em tin anh!
…
Hai tháng sau.
Ba người Trần Nam đã bôn ba thêm hai tháng, cuối cùng cũng đến được kinh thành của vương quốc Tổ Hán.
Kể ra cũng đáng châm chọc ột mầm non đất nước, đến thủ đô đất nước mình còn chưa đi qua, vậy mà lại bén mảng đến kinh thành của nước hàng xóm. Aizz, thế hệ bây giờ thật là vô tâm a…
Sau khi bước vào trong thành một cách hợp pháp, thật sự rất hợp pháp mà, chỉ là đóng tiền vào thành gấp hai mươi lần người khác, vừa cống hiến cho kho bạc vừa làm vui lòng lính gác thành, không hợp pháp thì là cái gì?
Đi thuê tạm một phòng lớn, gửi cái xe ngựa, Trần Nam tung tăng dẫn hai nàng đi dạo kinh đô, xem phong thái nơi đây thế nào.
Không thể không nói, vương quốc Tổ Hán là một vương quốc rất hùng mạnh về cả văn hóa và thực lực. Kiến trúc nơi đây cực kỳ đồ sộ và khí phái, mang đậm phong cách phong kiến của Trung Hoa trên Trái Đất.
Trước hết là về chạm khắc, tất cả đều có quy củ. Trên góc của mái nhà đều được khắc các loại kỳ thú, như là huyền quy,