- Anh không nói tức là thừa nhận rồi phải không? – Trần Nam tu ực một cái hết cả chén trà, cười tủm tỉm hỏi.
Âu Phương hít một hơi, lấy lại sự bình tĩnh vừa rồi, phong thái cao quý bừng bừng, gật đầu với Trần Nam:
- Anh thực sự rất tài năng! Chỉ bằng quan sát mà đã có thể đọc ra được thứ tôi nghĩ! Vậy… anh nghĩ sao?
- Tôi không thích! – Trần Nam giang tay ra:
- Mấy vòng xoáy tranh đoạt này thật quá nhàm chán! Anh đừng lôi tôi vào trong đó, và một người có tham vọng về quyền lực như anh cũng không phải loại người tôi thích! Vì vậy… xin anh đừng có làm phiền tôi nữa!
Trong lòng Trần Nam thầm khinh bỉ, mẹ kiếp, mấy lão tổ tông kia tranh đoạt anh còn chả thèm dây, cái trò nhàm chán của tụi bây mà cũng muốn kéo anh vào? Si tâm vọng tưởng!
- Trần công tử thực sự quyết định như vậy? – Sắc mặt của Âu Phương giờ đây chẳng nhìn ra biểu hiện gì, bình tĩnh đến đáng sợ.
Trần Nam nhìn thẳng vào mắt hắn thật lâu, cuối cùng tiêu sái đứng dậy, vươn vai một cái rồi cười khẩy:
- Đừng tưởng anh là chúa tể của thế giới! Anh thì biết cái đếch gì? Anh chỉ là con ếch ngồi đáy giếng, tự cho rằng bầu trời to bằng cái đít nồi mà thôi! Những việc anh làm, anh tính toán, anh tưởng rằng mấy người kia không biết hay sao? Nhầm, nhầm to rồi! Phụ hoàng của anh vẫn đang nhìn vào tất cả những việc mà anh làm, nghe những điều mà anh nói! Anh tưởng mình rất giỏi sao? Những cái thứ anh đang thực hiện chỉ là dành cho đế vương, chứ không phải là dành cho hoàng tử! Cái mà phụ hoàng anh cần ở một hoàng tử là tâm tính tốt, bản chất tốt, chứ không hẳn là người biết tính toán tốt, bởi ông ta có trăm ngàn cách để khai khiếu ột người. Hắc… anh biết tại sao năm ngoái phụ hoàng anh vẫn tiếp tục sinh tiểu đệ hay không? Đơn giản là vì vài trăm hoảng tử, không có một tên nào làm cho ông ta hài lòng hết! Đã hiểu ra chưa?
Nghe lời Trần Nam nói, sắc mặt của Âu Phương đã tái nhợt, dường như nhận ra một sự thật phũ phàng nào đó. Hắn ngơ ngác ngồi tại chỗ, cho đến khi Trần Nam quay đi, để lại một câu cuối cùng thì đầu óc hắn mới được thức tỉnh:
- Một vấn đề cuối cùng! Tôi không thích dây dưa vào những kẻ ham quyền lực, vì vậy… buông tha cho tôi đi!
Nói xong, Trần Nam tiêu sái đẩy cửa đi ra, bỏ lại cả bàn đồ ăn cùng với một con gà gỗ có làn da trắng hếu…
-----
- Anh nói như vậy không sợ hắn ghi hận hay sao? – Hoàng Tuyết Nhu hơi nhíu mày hỏi Trần Nam.
- Ghi hận? Chỉ nói mấy câu mà ghi hận hay sao? Nếu tên này là loại người như thế thì anh cũng không ngại phế hắn hộ ông bác, khỏi để hắn làm loạn triều đình! Hừ… nhưng anh nghĩ một người như hắn thì tâm tính cũng không nhỏ hẹp tới mức đó đâu, nhìn cái tư thái vừa rồi thì có lẽ hắn đã tỉnh ra rồi, chứ anh chẳng thấy hắn có chút thù hận nào cả…
Kết thúc câu chuyện nhàm chán này, Trần Nam, Hoàng Tuyết Nhu và Kiko kiếm vài cái ghế bình thường ngồi xuống, tham gia đấu giá như những người khác.
Chỉ là… có thực sự như người khác hay không?
Hoàng Tuyết Nhu và Kiko hôm nay bắt đầu biểu hiện đầy đủ bản tính cuồng mua sắm của các bạn nữ. Hai nàng cứ thấy cái gì đẹp, cái gì lạ là mua, không cần biết có tác dụng gì hay không. Mà kể cả không có tác dụng, các nàng cũng sẽ đè tên nào đó ra mà bắt hắn chế thành có tác dụng. Người khổ sở cuối cùng chính là… ôi, thật là đáng thương!
Nhìn hai nàng hớn hở mua điên cuồng, kim tệ mà Trần Nam tích trữ cứ ra đi từng triệu từng triệu một, trong lòng hắn không khỏi chảy máu, mặt xám ngoét. Hai cô gái lại coi đó là chuyện đương nhiên, lấy chồng giàu để làm gì? Không phải là giúp hắn phá bớt hay sao? Giàu quá mà không chi ra cũng là thất đức nha!
Trần Nam trố mắt nhìn hai nàng, chỉ biết vừa ngồi bốc bỏng ngô cho đỡ buồn bực, lúc thì nhẫn kim cương, lúc thì dây chuyền nước mắt mỹ nhân ngư, lúc thì trâm cài tóc hỏa phượng liên châu, lúc lại đai lưng nạm ngọc từng được hoàng phi Phù Tang sử dụng…
Cho đến khi thứ đồ thứ 31/50 được đưa ra, Trần Nam lại đột nhiên nảy lên hứng thú. Mắt đã bắt đầu sáng ngời.
Tiểu thư giới thiệu đứng trên đài nhoẻn miệng cười, giới thiệu vắn tắt:
- Thứ đồ chơi này chính là mẫu súng mới nhất được chế tạo ở tận bên Quyền Hoàn Đại Lục. Nghe nói là do một tu sĩ tầng một sáng tạo ra, có thể gây sát thương cực mạnh, người thường dùng thứ này cũng có thể hạ sát một tu sĩ tầng một. Đây chỉ là bản nguyên gốc được sản xuất hàng loạt bên đó, sức sát thương đối với tu sĩ tầng hai quá kém, nhưng các đại sư luyện khí có thể dùng để nghiên cứu nguyên lý, phục chế thành pháp bảo, giống như rất nhiều đại sư bên Quyền Hoàn đã làm. Do vận chuyển từ bên đó sang đây khá khó khăn, Quyền Hoàn kiểm soát quá nghiêm ngặt nên đây là hàng hiếm! Giá khởi điểm mười triệu kim tệ!
Trần Nam hứng khởi nhìn vào khẩu súng kia, chỉ thấy nó là một khẩu súng có nòng dài, ổ đạn trục quay có thể lắp sáu viên, cả khẩu súng như được mạ vàng, óng ánh vô cùng bắt mắt. Đó chẳng phải là khẩu Colt Anaconda Golden hay sao?
Mẹ kiếp, từ hồi sang đây đến giờ toàn đánh tay không, chưa bao giờ xài vũ khí. Hôm trước nhìn thấy Kiko xài song kiếm Quang Ảnh, cả bộ áo giáp đầy chất chơi kia, Trần Nam mới cảm thấy pháp bảo có tác dụng thế nào.
Tạo hình tượng nha! Rất là ngầu, rất là đẹp zai! Vốn hồi trước Trần Nam cũng định chế tạo một khẩu súng, khổ nỗi hắn chẳng hiểu quái gì về nguyên lý súng ống cả. Trước đây chế tạo cái kính ảo cảnh cũng là do hắn biết được nguyên lý tạo hình ảnh, nguyên lý lưu trữ dữ liệu, nhờ đó mới thành công nha.
Giờ ở đây lại có một khẩu súng! Lại là loại Anaconda ngầu nhất, không mua thì còn để đến khi nào?
Hoàng Tuyết Nhu đang ngồi hưng phấn chém gió tung trời với chị em tốt, đột nhiên thấy chéo áo bị giật giật, không khỏi mất hứng gắt:
- Giật cái gì?
Giật giật…
- Đừng có làm phiền! Trẻ con trẻ nít ra chỗ khác chơi đi!
Trần Nam muốn khóc!
Có còn thiên lý không? Muốn tiêu tiền của mình mà còn cần xin phép, đã thế còn bị hắt hủi ra ngoài! Còn có thiên lý không hả giời?
- Chị Nhu… - Cứu tinh của đời Trần Nam đã xuất hiện, làm hắn hận không thể