Trong không gian phong ấn Long Tổ.
Thời gian hiện đang ở thời điểm mà hai người Trần Nam bắt được cơ hội ấy. Cơ hội đầu tiên trong trận chiến này.
Long Tổ đang điên cuồng truy đuổi theo hai người, còn Trần Nam và Kiko thì chỉ lo né tránh và lui lại, gần như không có lực hoàn thủ. Nhưng đột nhiên, thân thể Long Tổ lại khựng lại, trên người hiện ra từng vầng sáng bạc lập lòe như sao đêm. Trần Nam đã đợi cái thời khắc này ngay từ đầu, đó là thời điểm Long Tổ đụng vào giới hạn của phong ấn, bị khựng lại trong một thời gian ngắn.
Không thèm liếc nhìn gì xung quanh, cũng không cần ra hiệu đánh dấu gì, tâm thần của hai người chợt như hòa lại thành một, hành động không hề phân biệt trước sau. Khi Long Tổ vừa đụng phải giới hạn, hai thân hình nhỏ bé kia đã bắn ngược lại như đạn pháo. Từ trong tay Kiko xuất hiện hai thanh kiếm đang phát sáng rực rỡ, rõ ràng là Quang Ảnh của Shien. Trần Nam cũng không thua kém gì, không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm cao gần bằng hắn, trông thân kiếm cũng đơn giản, lưng thẳng, lưỡi cong, nói cho chính xác thì có lẽ là một thanh mã tấu cỡ lớn…
Phập!
Hai âm thanh không phân trước sau, cùng phát ra một lúc như hòa lại thành một. Tiếng cắt thật ngọt, thật nhẹ nhõm.
Hai cái đầu một vàng một đen chợt rời khỏi cổ, rơi rụng giữa không trung. Sau đó dần dần hóa thành bụi sáng tiêu tán nơi nào đó.
Hai cái cổ dài ngoằng kia đã mất đi đầu, co rụt lại về phía thân thể, tốc độ vô cùng nhanh chóng. Thân thể bên dưới cũng đang rung động mãnh liệt, giống như chuẩn bị bạo tạc vậy.
- Vậy là… xong rồi sao? – Trần Nam thở hồng hộc, thống khổ ôm ngực, nhưng miệng vẫn cố lộ ra nụ cười nhăn nhở, hơi khó tin nhìn qua phía Kiko.
- Có lẽ vậy! – Kiko cũng không khác gì, thậm chí khóe miệng đã chảy ra máu tươi, hơi thả lỏng nói:
- Phương án B này tính khả thi khá cao! Phương án cũng đã dự trù từ những người đi trước rồi! Còn phương án C của anh… có lẽ không cần dùng đến nữa.
Trần Nam giờ phút này thấy trong người như phiên giang đào hải, tim gan như muốn vỡ ra. Long Tổ năm xưa đã bị phong ấn, khả năng công kích của nó thật sự không cao, di chuyển cũng bị hạn chế, vì vậy các tu sĩ đều không mấy lo lắng về tính mạng khi giao đấu với nó. Vậy tại sao Quyến Lữ Hợp Bích lại thiệt mạng? Là bởi vì năng lực kinh khủng của con rồng này, đó chính là “lực phản chấn”. Để chặt được cái đầu chết tiệt kia, Trần Nam cũng phải chịu lực phản chấn bằng bảy phần lực tấn công của mình. Mà lực lượng để chặt được cái đầu ấy xuống lớn đến mức nào chứ? Trần Nam thì còn có công đức lực hộ thể nên đỡ hơn, chứ Kiko thì đã bị nội thương không nhẹ rồi.
Ruỳnh… ruỳnh… Ngaoooo
Âm thanh chấn động điên cuồng truyền từ dưới lên. Hai người Trần Nam chợt kinh hãi nhìn nhau, đưa mắt lại phía đó, chỉ thấy con rồng kia đã sinh long hoạt hổ trở lại, hai cái đầu to tổ chảng mới mọc ra đang vặn vẹo chào không khí, ánh mắt oán độc vẫn liếc liếc qua hai con kiến nhỏ nhoi bên trên, thần tình cực kỳ khinh miệt.
Cái thân thể đó to bằng một nửa Âu Tiên, vậy thì cái đầu cũng phải to bằng một phần hai mươi Âu Tiên rồi. So với cái đầu chỉ có ba mươi dặm ban nãy thì phải bự gấp trăm ngàn lần. Chỉ là vừa rồi cố gắng vươn lên tấn công hai người Trần Nam nên đầu phải rời xa thân thể, bị teo đi mà thôi.
- Vậy… là sao? – Trần Nam cau mày một cái, khó tin nhìn con rồng quái vật kia.
- Em… không biết! Rõ ràng vừa rồi chúng ta đã phối hợp tới mức tốt nhất có thể, nhát chém không lệch nhau một li một tý nào… tại sao?
Vụt…
Còn đang suy nghĩ rốt cuộc là tại sao, hai cái đầu kinh khủng kia đã lại đuổi lên trên tấn công bọn họ. Trần Nam hít một hơi, cố gắng nén chấn động trong lòng xuống. Thân thể chợt vọt xuống dưới, nhìn qua như một khối sao chổi đang phi xuống địa cầu vậy. Kiko bên cạnh cũng làm y hệt, quỹ đạo rơi xuống tạo thành đường thẳng song song với hắn.
Bây giờ hai người đang bị thương khá nghiêm trọng, tuy rằng với năng lực của Bất Diệt Thần, áp chế lại cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu lại tấn công con rồng kia… vậy thì họ chỉ còn lại một cơ hội duy nhất mà thôi!
Một cơ hội… một cơ hội! Vậy thì phải nhìn nhận cho kỹ, tại sao con rồng này lại vẫn có thể sống? Nếu cứ mù quáng tấn công bừa… vậy thì chỉ tổ táng mạng vô ích giống Quyến Lữ Hợp Bích mà thôi!
----
Bên ngoài phong ấn.
Hoàng Tuyết Nhu giờ đang lo lắng, nhưng nàng vẫn chỉ đứng im tại chỗ, cố gắng cầu nguyện cho hai người quan trọng ấy đừng thất bại, nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.
Nàng không để ý đến năng lượng bổ dưỡng trong không gian, nhưng chúng lại cứ chủ động xâm nhập vào thân thể nàng, giống như những chú chim non tìm được tổ ấm dành ình vậy. Tinh thần Hoàng Tuyết Nhu cũng dần nảy ra những cảm giác kỳ lạ, giống như băng tuyết nơi đây đang kêu gọi nàng, đang nói cho nàng biết điều gì đó…
Sương khói… gió lạnh… băng giá… tất cả như hòa lại với nhau, dẫn dắt tâm thần Hoàng Tuyết Nhu vào phong ấn, nói cho nàng biết tình cảnh bên dưới thế nào… Hai người… tại sao giờ đây lại chật vật như thế? Có vấn đề gì hay sao?
Hoàng Tuyết Nhu lo lắng muốn nhảy dựng lên, bởi trong màn sương lạnh giá mà mờ mịt ấy, nàng chợt cảm nhận được một đôi mắt tàn độc, âm hiểm, nhưng cũng có phần kiêng kỵ đang quan sát hai người Trần Nam.
Dần dần, làn sương như cho Hoàng Tuyết Nhu nhìn xuyên thấu nó, xuyên qua… xuyên qua… nàng như chính là thiên địa nơi đây, mọi việc dần dần sáng tỏ trước mắt!
Nơi đó… một cái đầu nhỏ hơn nhiều so với hai cái đầu rồng kia đang lấp ló, thập thò. Nhìn kỹ thì đó là đầu của con rùa… tròn lông lốc, mỏ hơi khoằm xuống, rõ ràng là đầu của loài rùa biển chậm chạp kia!
Cái đầu đó có lẽ chỉ to khoảng hơn mười dặm, so với hai cái đầu kia thì quá bé nhỏ rồi. Nó đang thập thò ở trong làn sương, cố gắng che giấu chính mình, âm hiểm quan sát