Sau khi đập cho tên Samuel đáng hận kia một trận nên thân, Trần Nam đi theo sự dẫn dắt của Hoàng Tuyết Nhu, tiến vào sâu trong pháo đài.
Nếu nhìn bề ngoài, nơi đây thực sự là tường đồng vách sắt, tướng cao hào sâu, không hổ thẹn với cái danh xưng pháo đài. Nhưng vào sâu bên trong mới biết được, đây còn là một tòa lâu đài chân chính, đầy hoa lệ và xa hoa.
Một tòa lâu đài cổ kính với phong cách phương Tây, diện tích của nó có nhìn cũng không bao quát hết, Trần Nam nhìn qua cái độ cao của lâu đài, tính ra thì nó cũng phải bằng cái cao ốc bảy tám mươi tầng trên Trái Đất chứ chẳng chơi, vậy mà thực tế, lâu đài này chỉ có bảy tầng, đủ biết không gian bên trong rộng lớn bao nhiêu.
Lâu đài này có kiến trúc theo thẩm mỹ cân xứng, mái nhà ở hai bên xây thấp, sau đó cao lên ở chính giữa. Cũng chính ở vị trí giữa đó là cái tháp đồng hồ, kiêm luôn tháp canh của tòa lâu đài. Nhìn qua giống như một thanh kiếm nhọn hoắt đang chọc thủng trời xanh vậy.
Trên mái nhà kia, từng bức tượng được dựng đứng sừng sững như thần thủ hộ. Có người cầm giáo, có người cầm cung, có người cầm kiếm, thậm chí có bức tượng còn bị che kín mặt bới bộ giáp cồng kềnh nữa.
Hoàng Tuyết Nhu chỉ chỉ mấy bức tượng kia:
- Đây là những vị anh hùng đã tạo dựng lên truyền thuyết của Anh Lan. Năm xưa vũ tộc, cũng tự xưng là Thiên Sứ bị thiệt hại nặng, những người còn lại phối hôn với nhân loại để duy trì nòi giống, những anh hùng này và cả đế quốc Anh Lan đều là hậu duệ của Vũ tộc!
Trần Nam gật gật đầu, chăm chú nghe kể về truyền thuyết năm xưa. Khổ nỗi Hoàng Tuyết Nhu cũng chỉ nghe qua, không nhớ được bao nhiêu cả, cuối cùng nói được một nửa thì dừng lại, lái sang chuyện khác.
- Ôi! Anh bạn, lâu rồi không gặp cậu! Vẫn khỏe chứ?
Một âm thanh vui mừng truyền tới, Trần Nam vừa ngẩng đầu lên đã thấy được khuôn mặt rạng rỡ của Park Ji Jie, hắn không khỏi ngạc nhiên, khó hiểu nhìn thoáng qua Hoàng Tuyết Nhu.
- Ồ! Việc này để tôi nói cho! Là ông Joe Winsor mời tôi tới đây để tham dự hội luận đạo lần này! Hình như ông ta đột nhiên đưa thiếp mời luận đạo cho tất cả Bất Diệt Thần trên thế giới là vì bắt được tung tích của thần long thấy đầu không thấy đuôi nào đó! Bây giờ nhìn thấy anh, tôi mới biết thần long đó là ai! Ha ha… nào, vào đây vào đây! Cố nhân gặp lại, cũng nên ngồi uống vài chén tăng cường tình cảm chứ!
Trần Nam không biết tên Park Ji Jie này có nhìn ra tình trạng của hắn hay không, hay là tên đó nhìn thấy nhưng không để ý? Trần Nam mặc kệ là trường hợp nào, nhưng hiện tại hắn chắc chắn không đi cùng Park Ji Jie.
Trần Nam rất hèn, rất cùi… Đùa thôi, chứ hắn vẫn nghĩ về tên Joe Winsor kia. Tên đó rõ ràng rất xỏ lá ba que, hơn nữa thân phận lại là tình địch của mình, có lẽ nào lại chạy tới trước mặt hắn để ăn hành?
Có một câu gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiện tại Trần Nam chắc chắn không đấu lại Joe Winsor, dù là đánh nhau hay các trò ba que xỏ lá, vì vậy hắn rất tỉnh táo lựa chọn chạy về phòng bế quan chữa thương. Còn Park Ji Jie, tên này coi như thân thiện, Trần Nam cũng không quá xa cách với hắn, chỉ nói tối nay có tiện thì đến uống vài chén riêng tư mà thôi.
Tình địch… tình địch… Đấu với tình địch thì phải có chiến thuật, không phải cứ anh hùng không sợ chết, lao vào đối nghịch với tình địch là có được thành công! Phải tự tăng thực lực bản thân lên trước mới là vương đạo. Hắc hắc… Trần Nam anh đây kiếp trước kiếp này đều có kinh nghiệm tán gái nha!
Đương nhiên, phương pháp đấu với tình địch này cũng phải dựa trên thực lực và tiềm năng, Trần Nam có thể phục hồi trong thời gian ngắn nên hắn mới lựa chọn tạm thời né tránh. Chứ nếu những anh chàng cùi mía, bản thân không đủ điều kiện, phấn đấu mười năm tám năm mới đuổi kịp tình địch… vậy thì tốt nhất không nên đấu đá với hắn nữa, bởi lúc thắng được thì “gấu” cũng đi mất rồi. Lúc ấy nên chuyển sang chiến thuật “khóa tâm người tình”, chỉ cần khóa được con tim nàng, vậy còn sợ gì kẻ địch bên kia mạnh tới đâu?
Tối…
Trần Nam đã chuẩn bị một bàn tiệc gia đình vừa phải, giờ đang ngồi tán dóc với Park Ji Jie. Tất nhiên, hắn vẫn giữ thói quen thanh niên nghiêm túc, chỉ uống trà, nước hoa quả chứ không uống rượu. Cơ bản là Trần Nam không thích mùi rượu, hắn thấy thứ đó chẳng có gì ngon cả.
Tất nhiên, trong một số trường hợp thì vẫn uống rượu, nhưng mà hạn chế tối đa thôi! Trong tâm lý của Trần Nam, những kẻ thích uống rượu thì chỉ có hai loại. Một loại là cảm thấy rượu rất ngon, uống là để thưởng thức, một loại vốn dĩ chẳng thích rượu, nhưng đầu óc lúc nào cũng âm u, luôn tìm rượu giải sầu. Mà Trần Nam không phải là loại nào trong hai loại đó, hắn vừa thấy rượu chán ngắt, vừa căm ghét mấy thằng ngu hơn dog phải mượn rượu giải sầu, vì thế… Aiz… nói chung hắn vẫn là thanh niên nghiêm túc a!
- Chuyện mấy năm nay tôi đã kể hết rồi đó! Vậy còn anh thì sao? – Trần Nam đã kể xong chuyện của mình, giờ đang hứng thú hỏi Park Ji Jie.
- Aiz! Nói ra cũng chẳng có gì nhiều. Từ khi tới Triều Ly, người ta đã cung phụng tôi như tổ tông vậy. Chẳng có ai để nói chuyện, cũng chẳng có ai tâm sự. Mấy người đó cứ như là người hầu vậy, nói cái gì thì nghe cái đó, hành động cứng ngắc, chán! May mà có ông Joe thỉnh thoảng sang thăm và chỉ điểm