Địa Tâm.
Không khí nơi đây nóng bỏng không thua gì mặt trời, điều đó cũng không phải nói chơi hay nói điêu, mà đó là sự thật.
Đối với Bất Diệt Thần, nhiệt độ thế này cũng không có dễ chơi chút nào, Park Ji Jie thì có vẻ hơi đỡ, bởi vốn công pháp của hắn có thuộc tính thuần hỏa, môi trường này khiến hắn cảm thấy không quá tồi tệ, còn Joe Winsor thì đã vã ra vài giọt mồ hôi. Nếu so biểu hiện thì Joe đã thua một bậc rồi.
Nhưng trong chiến đấu đồng cấp thế này, thắng thua được phân định phải dựa vào sự khắc chế các công pháp, sự nhạy bén, kinh nghiệm giao chiến của từng người, và môi trường thì chỉ là một trong các yếu tố đó mà thôi.
Joe bị thiệt về yếu tố môi trường, nhưng tất cả những thứ còn lại hắn đều vượt qua Park Ji Jie, ai hơn ai kém đã quá rõ ràng. Cái người ta muốn xem ở đây chính là biểu hiện của Park Ji Jie được đến đâu mà thôi.
Hai người cúi chào nhau một cái ngắn gọn, sau đó sáp thẳng vào nhau như kẻ địch sống chết.
Loại chiêu thức sở trường của Park Ji Jie là hai loại: đòn chân và tá lực đả lực. Trần Nam gật gù, xem ra phán đoán của hắn không sai, Triều Ly cũng có hai loại pháp môn tổ truyền, được dung hợp vào gần như tất cả các chiêu thức của người Triều. Sau đó được dung hợp vào hai loại pháp môn: Đài Quyền Đạo vào Hiệp Khí Đạo.
Đài Quyền Đạo không phải là thứ Teakwondo chuyên đòn chân như trên Trái Đất, mà nó là loại quyền thuật nguyên thủy nhất, cước pháp làm chủ công, quyền thế phụ công kiêm phòng thủ. Còn Teakwondo là một môn thể thao, đã được lược biến rất nhiều, nếu ai xem các đoạn clip thi đấu Teakwondo, có thể thấy người ta đá chân lúc nào cũng chém tay xuống, che phần hông đi, bởi Teakwondo không dùng tay nhiều, vì vậy không cần bảo vệ mặt.
Nhưng ở Đài Quyền Đạo do Park Ji Jie sử dụng, quyền lúc nào cũng được thủ vững bảo vệ bộ mặt, nhất là đấu với Joe Winsor, tên khốn kiếp chuyên đánh mặt thì càng phải vững vàng.
Trên Trái Đất, Teakwondo đã từng bị nhận định là một nhánh của Karate, vì muốn thoát khỏi cái bóng đó nên các huấn luyện viên mới tạo sự khác biệt bằng cách bỏ hết đòn tay đi, chuyên tu đòn chân! Nhưng ở thế giới này, Karate cũng có tồn tại, nhưng không có phổ biến như ở Trái Đất, nên Đài Quyền Đạo giữ được bản nguyên lợi hại nhất của nó.
Hai người Park Ji Jie và Joe Winsor đã lựa chọn thi đấu bằng tay không, không dùng pháp bảo, nhưng như thế mới thể hiện được đúng chất lượng của trận đấu này.
Park Ji Jie lúc này đã lao lên phía trước, liên tục tung những đòn liên hoàn cước xoay tròn trên không. Vốn dĩ khi người ta xuất cước thì còn phải có một thời gian chống chân xuống tạo điểm tựa, kể cả Bất Diệt Thần thì cũng cần dồn lực lượng vào chân để đạp trong không trung, tạo điểm tựa để tung cước khác nhau. Nhưng liên hoàn cước thì có thể dùng tư thế xoay tròn, tung cước liên tục trên không mà không cần tạo điểm tựa. Với một người có thực lực như Park Ji Jie, ít nhất cũng có thể tung một cú liên hoàn hơn một ngàn cước trong vòng một giây, sau đó mới cần trụ lại.
Joe Winsor lúc này dường như đã bị rơi vào hạ phong tuyệt đối, chỉ biết vừa chống đỡ vừa lùi lại. Trán toát mồ hôi, mặt hắn cũng đã đỏ bừng, tay thấy đau rát khi phải chống đỡ từng cước chát chúa này.
Nhưng trong mắt Joe Winsor, người ta không hề thấy bất cứ một sự bối rối nào. Dù rơi vào hạ phong, nhưng hắn vẫn đang chỉ thăm dò đối thủ mà thôi. Thậm chí, hắn còn có thể nói ra vài câu tán thưởng từ đáy lòng, không ngờ tên họ Park này chỉ trong vòng một năm gần đây mà đã tiến bộ nhanh như vậy, lần trước giao thủ, Park Ji Jie vẫn luôn rơi vào tình thế đau khổ chống đỡ, tuyệt không có đường sống.
Cang…
Âm thanh như đá vào tấm sắt, Park Ji Jie đột nhiên thấy chân mình tê rần, chiêu thức không khỏi dừng lại trong một khoảnh khắc. Joe Winsor không hề bỏ qua cơ hội, mặc kệ cánh tay vừa hóa kim loại đã bị đá đến biến dạng, hắn tung thẳng một quyền bằng cánh tay còn lại về phía lỗ mũi của Park Ji Jie.
Cú đấm thẳng nhanh như chớp, nếu là mọi khi, Park Ji Jie đã nhắm mắt chịu đòn, hậu quả là mũi bị gãy dập, phải mất nửa ngày trị thương mới khỏi được. Nhưng giờ đây, dường như tên này đã có được sự đề phòng từ trước. Tay hắn chợt uốn dẻo như làn sóng, quấn quanh quyền của Joe, khóa chặt đường đi của nó.
Park Ji Jie chợt xoay người, quăng mạnh một phát về phía trước.
Ùmmmm…
Âm thanh rơi tòm xuống nước vang lên, thực tế, Joe Winsor đã bị ném xuống biển dung nham khổng lồ ở Địa Tâm. Nhưng Park Ji Jie cũng không khá hơn là mấy, thái dương của hắn đã bị huých một cái bằng khuỷu tay, đầu lệch về một bên, cắm thẳng vào bức tường được dựng lên bằng loại vật chất sánh sánh đặc đặc, nằm giữa thể lỏng và thể rắn nơi đây.
- Jujitsu? – Hoàng Tuyết Nhu đột nhiên nhíu mày, nghi hoặc nhìn Trần Nam. Bởi thứ mà Park Ji Jie vừa dùng rất giống Jujitsu mà Trần Nam dạy cho nàng. Mặc dù hắn chỉ dạy nàng được ba chiêu tá lực đả lực, nhưng thực sự quá giống so với đòn mà Park Ji Jie dùng vừa rồi.
- Không phải! – Trần Nam lắc đầu:
- Đó là Hiệp Khí Đạo của Triều Ly! Loại quyền thuật dùng toàn những chiêu thức nhằm phế bỏ đối thủ, nhưng cực kỳ thực dụng trong giao chiến. Nguyên lý của nó cũng gần giống với Huyền Nguyệt Băng Quyết và Jujitsu, đó là dùng lực ly tâm để tá lực đả lực. Nhưng loại thuật này chỉ dùng để phòng thủ, hóa giải công kích mà thôi, điển hình là Park Ji Jie vừa rồi dùng đòn quật ngang, chứ không phải là quật thẳng xuống đất. Công kích thực sự của nó là các đòn bẻ xương, tấn công vào các khớp của thân thể, đồng thời còn có tuyệt chiêu song chỉ, móc mắt đối thủ bằng tốc độ nhanh như điện chớp! Cháu nói có đúng không? Bác thân yêu?
Trần Nam chém một lúc mới nhớ ra