- Thực sự… không có cách nào hay sao? – Kiko có nghĩ nát đầu cũng không ra cách nào hiệu quả.
- Thực ra… - Emily lại ngắt lời:
- Nếu chị không thích ai cả, vậy thì cha muốn chị lấy người khác cũng không sao, chỉ cần đối tượng là một kẻ mạnh mẽ, thực sự làm cho chị cảm thấy xứng đáng là được! Nhưng… trớ trêu thật, Emily này không ngờ lại thích một người...
Kiko thâm ý nhìn Emily một cái, trong lòng thầm hiểu người mà cô chị này nói đến là Trần Nam! Nào ngờ nàng đã đoán sai bét, dẫn đến một số chuyện lằng nhằng rối rắm khác.
- Vậy tại sao chị không nói cho người ấy biết! Có thể hắn sẽ giúp được chị thì sao…
Nếu Hoàng Tuyết Nhu biết việc mà Kiko đang làm, không biết có nhào lên đánh mông con bé ngốc nghếch này không. Nào có chuyện tự dẫn thêm gái cho chồng chứ? Nhưng Kiko lại nghĩ khác, Trần Nam và Emily hình như thực sự có chuyện, nếu hắn đã muốn vậy, nàng sẽ chiều theo hắn là được rồi… Hơn nữa, Emily cũng thực sự đáng thương…
Yếu đuối thì không sao, nhưng vừa mới mạnh lên đã bị gông xiềng của cha xích lại, đúng là đủ bi ai mà!
- Nhưng… người đó đâu có thích chị! – Emily nhìn thẳng vào mắt Kiko:
- Nếu có một người mà em không thích, đột nhiên đến muốn em giúp người đó vượt qua khó khăn, rồi lại còn đòi em đi cùng người đó, liệu em có đồng ý hay không?
Kiko chợt cúi đầu xuống, trầm lặng một hồi.
- Nếu là em, em sẽ không đồng ý đâu! – Kiko lắc lắc cái đầu nhỏ:
- Em đã tự thề cả đời này chỉ yêu một người, cũng chỉ nghe lời một mình anh ấy! Làm sao mà em làm thế được…
Chợt thấy Emily ảm đạm cúi đầu, Kiko cuống quýt bổ sung:
- Em cũng chỉ nói là em thôi! Nhưng nhỡ đâu người kia không phải như vậy thì sao? Có thể hắn đã thích chị từ lâu rồi nhưng vẫn giấu diếm, chẳng qua chị không biết thôi! Chị phải thử một lần thì mới biết được chứ? Đúng không? Chị… em…
Đến cuối câu, Kiko đã lúng túng không biết phải làm sao, bởi Emily kia đã quay đầu đi mất, bóng dáng thất vọng tràn trề, làm nàng cảm thấy giống như mình đã nói sai điều gì đó!
Emily giờ phút này thấy chán nản vô cùng, nàng vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Tôi biết mà! Thứ tình cảm biến thái như vậy, ai mà chấp nhận được? Mà kể cả tôi có là một người đàn ông thì em cũng không chấp nhận đâu, em chỉ yêu một mình hoàng tử của em thôi mà, phải không? Thôi được rồi, nể tình tên khốn kia thực sự là một người tốt, ít nhất là người tốt trong lòng em, tôi không hận hắn nữa! Tối nay có lẽ nên đến thử một lần cuối xem sao, nếu đột phá rồi mà cũng không thắng được hắn, vậy thì… cho hắn một lần cuối cùng cũng được! Rồi cuộc đời sau này có ra sao thì ra!
----
Ban đêm, y như dự kiến từ trước, Emily lại bí mật lẻn vào phòng của Trần Nam, thân hình nàng bây giờ còn nhẹ nhàng hơn trước, khó phát hiện vô cùng. Nhưng dù thế vẫn không thể qua được cảm nhận của Bất Diệt Thần Kiko. Nhưng cô bé này chỉ chợt nở nụ cười yếu ớt, sau đó lại nhắm mắt ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngay khi Emily đột nhập vào, Trần Nam đã nhận ra nàng rồi, nhưng hơi thở của hắn vẫn giữ đều đều như đang ngủ, chẳng có vẻ gì là tỉnh giấc cả. Tuy nhiên, hệ thần kinh của hắn đã phồng lên như bong bóng rồi. Cô nàng kia… thật sự quá mê người.
Nàng không mặc bộ đồ da cá mập bó sát như mọi khi nữa, mà lại mặc bộ đồ thiếu tướng hải quân, giống hệt ngày đầu tiên gặp gỡ Trần Nam. Bộ áo quân phục, chiếc váy cocktail không dài quá gối, mái tóc ngắn màu vàng được mũ kepi che lấp đi một chút, chỉ để lộ phần đuôi đang hơi rung rinh. Mà thứ đặc biệt nhất, làm Trần Nam hứng thú nhất lại là thứ nàng mặc dưới váy, là chiếc quần tất đen mỏng tang như lá lúa, có thể làm đàn ông lờ mờ nhìn xuyên qua, ảo diệu như mộng cảnh tiên lữ vậy.
Emily nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc mũ, treo lên trên tường, lại trút bỏ chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình, để lộ ra bộ đồ hải quân bó bên trong.
Đến khi bỏ chiếc khăn quàng cổ đi, Emily chợt mở miệng bình thản nói:
- Tôi biết, anh đã dậy rồi! Đừng vờ vịt nữa, dậy tiếp khách đi nào!
Emily vốn không có ý gì đặc biệt, nhưng Trần Nam nghe cái từ “tiếp khách” nó cứ thế nào ấy. Tuy vậy, hắn cũng không để ý nhiều, chỉ từ từ ngồi dậy, mỉm cười với thiếu nữ xinh đẹp như thiên thần kia:
- Em cũng đã ba ngày không đến rồi! Làm anh cũng thấy nhớ nhớ nha! Mà em không muốn giết anh nữa hay sao? Sao lại mặc đồ như thế này? Ha ha… chắc là yêu anh rồi chứ gì? Yêu thì cứ nói đi, anh không làm em đau lòng đâu mà…
Trần Nam thoải mái cợt nhả, nhưng Emily vẫn như mọi khi, chẳng cười tý nào. Chỉ là… sắc mặt nàng hôm nay tệ lắm, có vẻ gì đó sầu muộn không nói nên lời.
Emily lẳng lặng tiến đến bên người Trần Nam, hương thơm ngào ngạt truyền vào mũi hắn, là hương hoa hồng, hơn nữa rất đậm, nghe nói người phụ nữ nào có hương hoa hồng thì dục vọng rất mạnh, chỉ là… không ngờ cô nàng này có thể sống được mấy trăm năm mà không cần đàn ông, kể cũng tài.
Đến khi đã ngồi sát bên hắn, Emily chợt cười nhẹ một cái, hai cánh tay vòng qua cổ Trần Nam, đôi mắt đã lóe lên sắc thái động tình, cô nàng này lẳng lơ liếm một cái lên tai Trần Nam, giọng điệu như khẩn cầu, khiến Trần Nam có muốn từ chối cũng không dám làm trái lòng:
- Yêu tôi đi!