Mọi người quay lại thành từng nhóm ngồi ăn trưa.
Vương Phong thấy Mạn Nghiên cứ lượn lờ xung quanh lều trại tìm kiếm thứ gì đó, bèn gọi lớn:
“Mạn Nghiên, sao không qua đây ngồi ăn cơm cùng mọi người đi?”
Cô cuối cùng cũng từ bỏ tìm kiếm, bất lực đi đến ngồi xuống cạnh Nhã Yến Kỳ.
Mạn Nghiên nhìn về phía mọi người, đầy khó xử:
“Hộp cơm trưa của em mất tích rồi.
Rõ ràng buổi sáng có mang theo, nhưng bây giờ lại không thấy đâu cả.”
“Đã tìm kỹ chưa? Có phải trong lúc dọn dẹp, vứt lung tung ở đâu rồi không?” Tôn Bách Thần lên tiếng.
Mạn Nghiên lắc đầu, cô đã tìm rất cẩn thận mà vẫn không thấy.
Phen này trưa nay cô phải nhịn đói là cái chắc!
“Không sao đâu Mạn Nghiên.
Cậu ăn chung phần với tớ đi!”
Nhã Yến Kỳ đẩy hộp cơm của mình dịch sang chỗ Mạn Nghiên, còn lấy thêm một đôi đũa.
sạch trong đưa cho cô.
Nhã Yến Kỳ biết rõ Chu ÁI Ái là người giấu hộp cơm, vì chính mắt cô ấy nhìn thấy cô ta trong lúc mọi người tập trung chụp ảnh ở cổng trại, đã lén lút cuỗm mất hộp cơm, giấu vào trong ba lô của mình.
Vương Phong nhìn vào hộp cơm của Nhã Yến Kỳ, nói:
“Một chút cơm như thế sao hai người ăn đủ no? Mạn Nghiên, tôi chia phần cơm của mình cho em.
Chiều nay còn có hoạt động thể chất ngoài trời, ai cũng phải ăn no để tham gia.”
Tôn Bách Thần nhìn khay cơm của Vương Phong, chẳng thấy khá khẩm hơn là bao.
Hắn liếc nhìn anh, mỉa mai:
“Cơm của Nhã Yến Kỳ ít thì cơm của cậu nhiều sao? Một mình cậu ăn còn chưa chắc no, bày đặt chia với chả sẻ!”
Rồi hắn múc cơm và thức ăn của mình vào một cái hộp nhựa, đưa cho Mạn Nghiên:
“Ăn đi, phần ăn trưa của tôi rất nhiều.
Đừng nói là một mình em, chia cho ba người nữa còn đủ đó.”
Vương Phong không phục, liên bật lại:
“Cậu ăn không hết mà mang lắm thế làm gì? Nếu không có Mạn Nghiên, cậu đổ đi chắc?”
Hắn nhún nhẹ vai, bình thản nói:
“Mua phần ăn người ta bán sẵn thôi! Trùng hợp lại hết size nhỏ rồi”
Tồn Bách Thần chắc phải cảm ơn quán cơm mà hắn