Vũ Khắc Dương chìm vào im lặng, nhưng chưa được mấy giây lại đột nhiên cười phá lên.
Cậu nhớ lại một vài chuyện cũ, mới phát hiện bản thân mình thật khờ khạo.
Đảng ra Khắc Dương đã phải nhận ra mối quan hệ của hai người từ lâu rồi mới phải! Một tên nổi tiếng không quan tâm việc thiên hạ như Tôn Bách Thần, mà cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện.
đúng lúc cậu tiếp cận Mạn Nghiên, thì rõ ràng phải có mục đích rồi.
Cái mà Khắc Dương cay cú đó là khi cậu tỏ tình, cô lại bịa ra một lý do khác để từ chối.
Đấy là coi rẻ tình cảm, là chà đạp lòng tự trọng.
Một kẻ cao ngạo như Vũ Khắc Dương không thể ngấm nổi sự sỉ nhục này.
“Hóa ra cậu thích kiểu đàn ông chững chạc, tàn nhẫn như thầy Tôn đây.
Thật buồn cười.”
Khắc Dương nắm chặt tay thành nắm đấm, bước chân người cậu lùi dần về phía sau, rồi dứt khoát quay người bỏ đi, mặc cho Vũ phu nhân có đứng ở đằng xa gọi cậu.
Bà tiến lại gần Tôn Bách Thần, chào hỏi:
“Bách Thần, lâu rồi không gặp.
Vẫn khỏe chứ?”
“Tôi vẫn khỏe, chị thế nào?”
“Rất tốt.
Cậu xem có phải dạo này tôi trẻ ra hơn không?” Bà nói đùa một câu.
Vũ phu nhân vừa là đối tác quan trọng của Tôn thị, vừa là một người bạn cũ của Tôn Bách Thần.
Bà vẫn luôn ngưỡng một tài năng của hắn, nên mới mượn bữa tiệc sinh nhật của con trai mình, hòng tạo cơ hội để Tôn Bách Thần gặp lại những người từng đồng hành với hắn trên thương trường, khích lệ tinh thần kinh doanh trong con người hắn.
Ấy vậy mà ban nãy bà nghe mấy vị khách mời khác nói Tôn Bách Thần vẫn một mực giữ vững lập trường, không khỏi thất vọng.
Sự việc mười năm trước, vị hôn phu của Tôn Bách Thần bị bắn chết tại hôn lễ, bà cũng được tận mắt chứng kiến.
Ân oán trên thương trường đã cướp đi người con gái hắn yêu thương nhất, chẳng trách Tôn Bách Thần không muốn quay về nơi đau thương đổ máu đó.
“Thằng nhóc Khắc Dương này, tôi đang muốn giới thiệu với cậu mà nó lại chạy đâu mất.
À