Cô nghĩ với tình hình sức khỏe của bà ấy, bác sĩ chắc sẽ giữ lại bệnh viện theo dõi!
Mạn Nghiên cầm một giỏ trái cây đến phòng bệnh của Mạc Phương.
Bà nằm trên giường bệnh, tay còn đang cắm ống truyền dịch.
“Chào dì, dì đã đỡ hơn chưa?” Mạn Nghiên ân cần hỏi.
Mạc Phương nhận ra cô chính là người giúp đỡ mình trên xe buýt, bà nở một nụ cười nhân từ, khẽ khàng nói cảm ơn cô.
Qua lời tâm sự của bà, Mạn Nghiên biết được hoàn cảnh gia đình của Mễ Ý cùng cực đến đáng thương...!
So với cô, Mễ Ý còn khổ sở hơn nhiều!
“Giờ này chắc nó còn đang trên trường, chắc tầm bốn giờ chiều sẽ đến đây”
Mạn Nghiên gật gật, cảm thấy Mễ Ý hình như không thích mình lắm, nên cô định rời đi trước khi cô ta đến.
“Để cháu bóp chân cho di nhé”
Mạn Nghiên nhìn thấy bàn chân sưng phù kia thì xót, vì trước khi mẹ cô mang thai cũng vậy, cô thường thấy bà rên rỉ vì chịu nhiều đau đớn.
Mạn Nghiên khi đó vẫn hay bóp chân cho mẹ mình, nhưng vì còn nhỏ, sức lực ở tay chỉ đủ làm người ta cảm thấy nhồn nhột.
“Cảm ơn cháu.
Mạn Nghiên, cháu thật tốt bụng”
Dù Mạc Phương có đến ba người con, nhưng hai đứa nhỏ chỉ đành gửi về quê nội nhờ chăm sóc.
Còn Mễ Ý, dù cô ta rất thương mẹ nhưng không có nhiều thời gian dành cho bà.
Vì ngoài giờ học, cô ta phải bán sống bán chết làm đủ công việc tay chân để kiếm tiền nuôi gia đình.
Hai người còn đang nói chuyện vui vẻ, thì cánh cửa phòng được mở ra.
Mạn Nghiên hướng mắt về phía cửa, chưa kịp nói gì đã bị cô gái kia lấn át cả lời:
“Đồng Mạn Nghiên, sao cô còn đến đây? Cô tiếp cận mẹ tôi có mục đích gì chứ?”
Mễ Ý được nghỉ một tiết buổi chiều, về trước gần một tiếng đồng hồ.
Cô ta tranh thủ vào thăm mẹ, dành thời gian ở bên bà thì bắt gặp cảnh tượng này.
Con người ta có tật thường giật mình, sẽ không thể kiềm chế được suy nghĩ xấu xa trong đầu...!
“Cô làm ơn về đi, ở đây không ai hoan nghênh cô đâu.”
Mễ Ý vùng vằng đến chỗ Mạn Nghiên, kéo mạnh cô đứng dậy.
Mặc cho Mạc Phương can ngăn, cô ta vẫn kéo cho cô ra ngoài cho bằng được.
“Cái con bé này, sao lại thất lễ như vậy? Con mau buông Mạn Nghiên ra cho mẹ”
Bà Mạc vội vàng ngồi dậy, đưa tay níu hai người lại, nhưng không kịp.
Bà đột ngột thay đổi tư thể dẫn đến phần bụng bị chèn ép, đau nhói.
“A, đau quá..”
Khuôn mặt của Mạc Phương bỗng trở nên khó coi.
Một tay bà nắm lấy đầu giường, tay còn lại ôm lấy bụng bầu lớn, mồ hôi trên trán bà túa ra như nước lã.
Chẳng mấy chốc, Mạc Phương chúi người ngã xuống sàn, kéo theo thanh dịch truyền đổ rạp ra đất.
“Mẹ...!mẹ sao thế?”
Mễ Ý hoảng hốt buông tay Mạn