Ở phía Tôn Bách Thần, hắn đã nghe qua tin tức cuộc họp báo.
Hắn gọi điện thoại cho Linh Châu mà bà không tắt máy.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ, nhớ lại thái độ gay gắt và những lời nói kỳ lạ của mẹ mình vào tối qua, lần đầu tiên hắn thật sự không hiểu được trong lòng bà đang cất giấu điều gì!
Điện thoại của Tôn Bách Thần vang lên, đầu dây bên kia chính là thuộc hạ của hắn.
Mất rất lâu, cuối cùng bọn họ cũng tra ra được vị trí Tôn Ninh Ninh giấu Mạn Nghiên.
“Ba người lập tức xuất phát đến đó, chờ tôi ra lệnh.
Không được phép manh động!”
Ánh nắng mặt trời tràn qua khung cửa sổ, chiếu rọi vào nền nhà màu trắng lạnh toát, trải dài trên hai cơ thể đang nằm co quắp, sức cùng lực kiệt.
Khóe mi Mạn Nghiên giật giật, con mắt dần dà mở ra.
Thử ánh sáng mặt trời chiếu vào hốc mắt, cô theo bản năng giơ tay che lại.
Mạn Nghiên gương mình ngồi dậy, đập vào mắt cô chính là vũng máu khó dưới sàn.
“Bác, bác ơi.”
Mạn Nghiên vội lật người đàn ông đang nằm sấp trên nền đất, cô không khỏi bịt chặt miệng kinh ngạc.
Người đàn ông làm vườn bình thường che kín hết mặt mũi này, thì ra để giấu đi khuôn mặt xấu xí, chằng chịt vết sẹo bỏng.
Mạn Nghiên lấy lại bình tĩnh, ngón tay run rẩy đưa đến lỗ mũi của ông ấy, không ngừng cầu nguyện.
Chỉ khi xác định ông ấy vẫn còn hơi thở, cô mới thả lỏng hơn một chút.
Xem xét vết thương trên đầu của ông, miểng chai đâm vào rất sâu, miệng vết thương rộng lòi cả phần thịt bên trong, nhưng may mắn máu đã ngừng chảy.
Mạn Nghiên không bị trói nữa, cô chạy đến cánh cửa phòng, định mở ra nhưng không được.
Cửa đã bị khóa từ bên ngoài, chẳng trách bọn họ không thèm trói cô lại.
Mạn Nghiên vào trong nhà vệ sinh tìm nước.
Cô khát đến khô cả cuống họng, trực tiếp ghé miệng gần vòi nước lạnh, uống ừng ực đến sặc.
Cô vuốt dọc cổ cho qua cơn tức ngực, rồi lấy cái khăn mặt vắt trên thanh treo đồ, vội vàng giặt sạch, mang ra lau cho mặt cho ông chú kia.
Cô lau cả vết máu trên trán ông, rồi xé toạc hai ống tay áo trên người mình, nối chúng lại với nhau để băng bó vết thương trên đầu ông.
Ông tỉnh dậy, hơi thở yếu ớt.
Ông nắm chặt lấy bàn tay Mạn Nghiên, ánh mắt biểu thị sự gấp gáp, như muốn nói với cô điều gì quan trọng lắm.
Cô đỡ ông dậy, ngồi tựa vào thành giường.
Ông dùng ánh mắt cầu khẩn như sợ rằng nếu mình không nói sẽ không còn cơ hội nữa.
Bàn tay đưa ra trước mặt, bắt đầu ra dấu hiệu.
[Giúp ta một việc.
Xin cháu!]
“Bác cứ nói đi, nếu được cháu