Bách Thần biết cô quan tâm hắn như vậy, tim ấm áp đến kỳ lạ.
Không uống công hắn phóng xe như điên suốt một tiếng đồng hồ để về đây.
Mạn Nghiên yêu hắn nhiều như vậy, đáng lẽ hắn nên nhận ra từ lâu rồi mới phải.
Rõ là cố chấp! Chính hắn cũng cảm thấy mình thật cố chấp.
“Bách Thần, vậy chúng ta mau ngủ thôi, khuya rồi.”
OC
“Nghiên, tối nay anh chưa ăn gì, hiện tại đang rất đói.
Em nấu gì cho anh ăn
nhé?”
Mạn Nghiên khẽ “à” lên một tiếng, xót xa trong lòng.
Cô nói dưới bếp có mì gói, chỉ cần nấu mười phút liền có thể ăn.
Tôn Bách Thần nhanh chóng bế cô xuống dưới lầu, bụng hắn kêu lên ọc ạch vì đói.
Hắn ngồi ở bàn ăn, chăm chú nhìn cô nấu mì cho mình.
Mạn Nghiên sợ hắn ăn không đủ no, nên bỏ thêm thịt bò, muốn bồi bổ hắn.
Một tô mì nóng hổi được đặt trên bàn, cô ngồi xuống, nhìn Tôn Bách Thần ăn một cách ngon lành.
“Há miệng ra, anh đút cho em” Tôn Bách Thần gắp một miếng thịt bò, đưa đến trước miệng cô.
Mạn Nghiên lắc đầu, cô không đói mà.
“Ăn đêm sẽ béo lên.
Em không ăn đâu.”
“Ngoan, ăn đi mới có sức” Hắn nói đầy ẩn ý.
Để Tôn Bách Thần vui, Mạn Nghiên ngoan ngoãn ăn vài miếng thịt bò.
Ăn xong, hắn tự mình dọn dẹp bát đũa rồi mới ôm cô lên phòng.
>
Mạn Nghiên thầm nghĩ cuối cùng cũng được ôm Tôn Bách Thần ngủ rồi, nào ngờ hắn mãi vẫn chưa tắt đèn, lại còn nhìn chằm chằm về phía cô.
“Sao thế? Anh mau tắt đèn đi.
Chúng ta ngủ thôi!”
Hắn lắc đầu, hằng giọng:
“Vừa nãy ăn no quá, hiện tại chưa ngủ được.”
“.” Cô ngơ ngác.
Đói cũng không ngủ được, no rồi vẫn không ngủ.
Tôn Bách
Thần muốn sao đây? Bây giờ đã gần một giờ sáng rồi.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, tay chống sang hai bên vai Mạn Nghiên, đôi mắt nhìn cô đầy gian tà.
Khóe môi gian xảo kia cong lên, lời nói thốt ra mang mấy phần ma mị, câu dẫn:
“Mạn Nghiên, chúng ta vận động một chút đi!”
Mạn Nghiên tròn mắt nhìn Tôn Bách Thần.
Đã khuya như vậy rồi, sáng mai hắn không định đi làm sao?
“Nhé? Dù sao