Bà lật đật đứng dậy đuổi theo cô, lúc đi không quên nói với quản gia Chu một câu:
“Bà đợi Mộc Hoa ăn xong thì sai người dọn luôn đi, tự nhiên tôi thấy hết ngon miệng rồi.”
Mấy ngày nay Tôn Bách Thần bận rộn ở Tôn thị, hắn toàn đi sớm về khuya, về đến nhà còn tranh thủ vùi đầu vào máy tính làm việc.
Mạn Nghiên cùng hắn không có thời gian nói chuyện quá ba câu, khiến cô gái nhỏ này cực kỳ bí bách trong người.
Nhưng cô không hề nói ra, vì sợ Tôn Bách Thần càng thêm phiền não.
Cô nghĩ mình đã không giúp được gì, tốt nhất nên im lặng, âm thầm ủng hộ cho hắn.
Diệp Mộc Hoa ngày nào cũng kiếm chuyện gây sự với Mạn Nghiên.
Hết nói mấy lời mỉa mai, châm chọc, cô ta quay sang đào bới quá khứ, nhấn mạnh tình cảm của Mộc Trà với Tôn Bách Thần để làm lung lay tình cảm của Mạn Nghiên dành cho hắn.
Cô thật sự muốn phát điên lên được! Nếu đây là nhà của Mạn Nghiên, cô chắc chắn đã cầm chổi lên phang thẳng vào mặt Diệp Mộc Hoa rồi.
Linh Châu càng dần không còn tí thiện cảm nào dành cho Diệp Mộc Hoa, bà còn tỏ rõ thái độ khó chịu, mắng thẳng mặt mỗi lần cô ta dám động chạm đến con dâu bà.
“Nếu chị Mộc Trà còn sống thì tốt biết mấy, chị ấy sẽ không bao giờ lớn tiếng với con.” Cô ta làm ra vẻ ủy khuất khi bị Linh Châu mắng mỏ.
Đúng là hết thuốc chữa mà! Bà lắc đầu đầy ái ngại.
Buổi chiều đẹp trời, Mạn Nghiên ngồi trước hồ bơi để đọc sách, sẵn tiện cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh phong cảnh.
Cô đang ngả lưng trên chiếc ghế dài, thoải mái thả mình trong những con chữ trong sách thì có kẻ không biết tốt xấu đến phá đám.
Diệp Mộc Hoa! Cô ta bám lấy cô dại như đỉa vậy.
“Đồng Mạn Nghiên, da mặt cô cũng dày thật, cứ bám lấy anh Bách Thần không buông.
Nói đi, có phải cô đang dòm ngó đến tài sản của Tôn gia không? Hừ, loại cóc ghẻ như cô đừng hòng đạt được mục đích.”
Mạn Nghiên gấp cuốn sách lại, bỏ lên chiếc bàn nhỏ