“Bách Thần...!anh vừa nói gì? Anh muốn đuổi em đi sao?”
Diệp Mộc Hoa sững sờ nhìn Tôn Bách Thần, cả người lạnh toát, cứng đờ lại.
Cô ta ngàn vạn Tần cũng không ngờ được hắn lại lớn tiếng đuổi mình khỏi đây.
Tôn Bách Thần mang dáng vẻ tàn ác nhất, đôi mắt đục ngầu xoáy thẳng vào khuôn mặt giả tạo kia.
Sự nhẫn nhịn của con người đều có một giới hạn nhất định, hắn cảm thấy bản thân mình có thể chịu đựng Diệp Mộc Hoa suốt thời gian qua đã là phi thường lắm rồi.
Ngay lúc này, Tôn Bách Thần chỉ muốn lập tức tống cổ cô ta khỏi Tôn gia, mãi mãi cũng không cần chạm mặt nữa.
“Phải, tôi nói cô cút ngay đi! Tôi từng lên tiếng cảnh cáo cô phải biết chừng mực rồi, nhưng cô năm lần bảy lượt bỏ ngoài tai, hết làm phiền mẹ tôi lại đến chọc giận Mạn Nghiên.
Cô nghĩ mình là cái thá gì hả?”
Linh Châu lúc này cũng không nhịn thêm được nữa, bà quát lên:
“Diệp Mộc Hoa, tôi cũng hết chịu nổi cô rồi.
Mau cút khỏi Tôn gia đi, nhìn cô thật chướng mắt mà.”
Diệp Mộc Hoa thẹn quá hóa giận, cười phá lên như một kẻ điên.
Cô ta chỉ tay vào mặt từng người, lớn giọng nói:
“Hai mẹ con các người đúng là lũ vong ơn bội nghĩa, thật uổng công chị tôi hi sinh cho Tôn Bách Thần nhiều đến vậy.
Chị tôi dặn các người phải chăm sóc, phải yêu thương tôi, vậy mà các người vì con nhỏ ngang ngược kia mà đòi đuổi tôi đi? Hơ hơ, đúng là một lũ khốn kiếp!”
Chát!
Lưu Linh Châu trực tiếp tặng cho cô ta một cái tát bỏng rát vào mặt.
Bà nghiến răng, chân mày sắc nét nhíu chặt lại đầy giận dữ:
“Cô mới là người ngang ngược chứ không phải Mạn Nghiên.
Diệp Mộc Hoa, cô đừng lấy Mộc Trà ra làm lá chắn cho mình nữa.
Con bé mất rồi, để cho nó ra đi thanh thản đi.
Nhà họ Tôn nuôi nấng cố mười năm qua đã là có tình, có nghĩa lắm rồi.
Từ nay về sau, cô và Tôn gia không còn một chút liên quan nào nữa.”
Bà ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp:
“Nếu cô còn muốn giữ chút thể diện thì tự mình dọn đồ rời khỏi đi, đừng để đến lúc tôi gọi người kéo cô ra ngoài công lớn”
Diệp Mộc Hoa run lên bần bật, cô ta bắt đầu thấy sợ, liền ôm lấy cánh tay Linh Châu, khóc lóc giả bộ đáng thương:
“Mẹ nuôi, con sai rồi.
Con nhất thời không kìm chế được cảm xúc nên mới nói năng lỗ mãng.
Người đừng có chấp nhặt con được không?”
Linh Châu hừ lạnh một tiếng, hất văng bàn tay cô ta khỏi cánh tay mình.
Bà ném cho Diệp Mộc Hoa một ánh nhìn khinh