Mạn Nghiên nhớ lại clip đen kia, tự đấm vào đầu mình mấy cái.
Cô khẽ nói lời xin lỗi Yến Kỳ, rồi để dẹp mấy bộ đồ tắm sang chỗ khác.
"Yến Kỳ, hay là chúng ta đi xóa xăm đi.
Xóa xong rồi cậu sẽ không cần lo lắng nữa."
Nhã Yến Kỳ lắc đầu, cô ấy còn có một nỗi lo khác.
"Tớ thà cả đời giấu diếm còn hơn, thời gian trôi đi, sau này mọi người sẽ quên dần.
Mạn Nghiên, bây giờ chúng ta đi xóa xăm, lỡ như chúng ta gặp phải chỗ không uy tín, để lộ thân phận khách hàng, chẳng phải tớ tự vạch áo cho người xem lưng sao?"
Mạn Nghiên thấy Nhã Yến Kỳ nói cũng có lý.
Nhưng đi biển không mặc đồ tắm, mọi người sẽ không dị nghị ư? Hoạt động lần này còn tính vào điểm chuyên cần, không đi thì không được.
Nhã Yến Kỳ nhanh trí đã nghĩ ra cách.
Cô ấy sẽ lấy lý do "bà dì ghé" hàng tháng, để không cần phải xuống biển.
Những hoạt động đồng đội khác cô ấy đều có thể tham gia.
Đi chơi với bạn bè, vừa vui vừa có kỷ niệm.
Hai người bàn sang chuyện khác, xem xem bữa đó nên ngồi ở vị trí nào trên xe cho thoải mái.
"Hôm đó chúng ta phải giành ngồi ở mấy vị trí gần cuối xe mới được.
Đi xe phải ngồi ở đằng sau mới vui, ngồi ở đầu, làm ồn ảnh hưởng đến mấy đứa say xe và giảng viên, chán chết mất." Nhã Yến Kỳ than thở.
"Được, tớ nghe cậu." Cô đồng tình.
Với một người khó hòa nhập như Mạn Nghiên, ở chung phòng kí túc xá với Nhã Yến mấy năm học đại học quả thật may mắn.
Cô ấy phóng khoáng, cuộc sống có chút buông thả nhưng khá thú vị, thông minh, lại nhanh nhẹn, vừa hay có thể bù trừ cho cái lối sống nội tâm, trầm tính và dè dặt của Mạn Nghiên.
Chuyến đi chơi được nhiều người mong chờ đã đến.
Vì phải xuất phát từ lúc bốn giờ sáng cho kịp đến điểm đích, nên từ khi trời còn tối mò lúc hai, ba giờ, sinh viên đã có mặt đông đúc ở sân trường đại học Bắc Thành.
Chuyến đi này đặc biệt dành cho sinh viên năm ba, khoa Kinh Tế của trường.
Nói một cách cụ thể hơn, chính là sinh viên cùng khóa với Mạn Nghiên
Những