Papa Thần? Mạn Nghiên khẽ nhíu mày.
“Bà nội bảo con gọi chú ấy là papa sao? Cô hỏi.
Đan Nhiên im bặt, đôi mi cong vút rủ xuống, khuôn mặt non nớt đăm chiêu suy nghĩ.
Cô bé nhớ lại những lời Tôn Bách Thần đã từng nói, liền có cảm giác mẹ không thích ba của con bé.
“Chú ấy là con trai của bà nội, con không thể gọi là papa sao?” Đan Nhiên dè dặt hỏi lại.
“Ừ...!cũng được.
Nhưng mà Tiểu Nhiên thích chú đó lắm hả?”
Cô bé gật đầu, đôi mắt hồn nhiên mang theo ý cười.
Mạn Nghiên thở dài, không rõ buồn hay vui.
Mới gặp có một lần, mà trông con bé phấn khích chưa kìa?
Đan Nhiên mặc kệ cô đang đứng ngày ra đó, tầm nhìn đã thu hút bởi hộp kẹo chocolate hình gấu Teddy đặt trên kệ hàng cách đó không xa.
Cô bé vội chạy lại, rướn chân lên lấy hộp kẹo
lớn.
Uych!
Thân hình nhỏ nhắn bị trượt chân ngã ra sàn, hộp kẹo văng ra xa.
Đan Nhiên mếu mếu máo nhưng chưa khóc, một người phụ nữ gần đó tốt bụng đỡ cô bé dậy, còn quỳ xuống, dịu dàng dùng tay xoa nhẹ đầu gối và khuỷu tay cho em.
“Tiểu Nhiên.”
Mạn Nghiên khẽ giật mình, khuôn mặt biến sắc chạy về phía cô con gái nhỏ.
Nhìn qua Đan Nhiên một lượt, cô thấy con không bị làm sao mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thật ngại quá...!cảm ơn cô nhiều.”
Người phụ nữ kia nghe thấy giọng nói của Mạn Nghiên, khẽ ngước mặt lên nhìn.
Trùng hợp, cô cũng nhìn xuống, bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc