Mặc cho cô chửi, Tôn Bách Thần không có bị đả động gì.
Hắn say đến chẳng còn nghe lọt tại câu nào nữa, hiện tại chỉ theo bản năng, cảm thấy cô gái này rất quen thuộc.
“Nghiên của anh, ôm anh đi...!nhanh lên...”
Mạn Nghiên nghe thấy hắn gọi tên mình, mới thu móng vuốt lại.
Cô nằm yên, mặc cho Tôn Bách Thần ôm lấy.
Bốn mươi tuổi đầu mà hệt như đứa trẻ ôm lấy mẹ ngủ.
Mạn Nghiên bị bộ dạng hiện tại của Tôn Bách Thần làm cho phì cười.
Dưới ánh đèn mờ trong phòng, ngũ quan hoàn hảo của người đàn ông kia hiện ra càng rõ nét.
Cô đưa tay chạm nhẹ lên chóp mũi cao vút kia, kéo một đường dài xuống làn môi mỏng.
“Đồ xấu xa.
Nếu như năm đó anh giữ em lại, thì một nhà ba người chúng ta đã chẳng.”
Mạn Nghiên ấm ức quay đi chỗ khác, quệt đi mấy giọt nước mắt.
Tôn Bách Thần nghiến nhẹ răng, dù đã ngủ say nhưng vẫn không quên ôm cô thật chặt.
Đêm dài đằng đẵng, tên nào đó lợi dụng say xỉn, dùng bàn tay hư hỏng đưa đẩy khắp người Mạn Nghiên.
Cô có cảm giác bị sờ mó, mà bởi vì buồn ngủ nên cũng không thèm đẩy ra.
Sáng hôm sau, Tôn Bách Thần là người tỉnh dậy trước.
Hắn ngắm nhìn người con gái đang nằm trên giường cùng mình, khóe môi liền cong lên ngạo nghễ.
Váy ngủ của cô cuốn cao lên đến bụng, để lộ ra cặp mông căng bóng, mà tay kẻ nào đó lúc này đang đặt lên đó, thích thú bóp mấy cái liền.
Mạn Nghiên chầm chậm mở mắt, cả người bị Tôn Bách Thần ôm chặt cứng, mỏi rời.
Cô mời
hồ cảm nhận vật gì đó đang chọc chọc lên mông mình, chíu mày khó chịu.
Mạn Nghiên phát hiện tên đàn ông kia đang giở trò vô sỉ, hai con mắt cô phút chốc tóe lửa, tay chộp nhanh cái gối đằng sau lưng, nghiến răng nghiến lợi đập vào mặt hắn.
Bụp! Bụp!...!
“Bỏ cái tay thối của anh ra, đồ dê xồm!”