Họ đã bàn bạc sẽ giữ bí mật với Mạn Nghiên, chờ đến khi về nước sẽ cho cô một bất ngờ
lớn.
Vương Phong gác lại chuyện của mình, nói sang chuyện giữa cô với Tôn Bách Thần, làm cho cô gái nhỏ tụt hết tâm trạng.
“Đừng nhắc tên dở hơi đó nữa.
Suốt ngày chỉ biết kiếm cách chọc điên em.”
“Thôi nào, mau nhanh làm lành với người ta đi.
Mạn Nghiên à, Bách Thần...!cậu ấy thật sự rất yêu em đó.”
Vương Phong thở dài, quyết định tiết lộ cho Mạn Nghiên chuyện về sáu năm trước, Tôn Bách Thần từng có ý định chết cùng Tôn Ninh Ninh, để đền tội với gia đình của cô.
Anh còn kể Mạn Nghiên nghe về lá thư mà hắn viết cho cô, cùng việc Tôn Bách Thần nhờ mình chăm sóc cô cả đời.
Một người như hắn, bởi vì cố chấp nên rất thâm tình.
Tuy từng phạm phải sai lầm, nhưng rất đáng được tha thứ...!
Mạn Nghiên buông chiếc điện thoại xuống giường, những lời Vương Phong nói vẫn đang văng vẳng bên tai cô.
Bất giác, trái tim cô khẽ nhói lên một nhịp.
“Đồ ngốc Tôn Bách Thần, sao anh lại không tự mình nói với em chứ?”
Mạn Nghiên chạy sang phòng Tôn Bách Thần, đập cửa liên hồi.
Hắn vừa mới tắm xong, chân tóc vẫn còn ướt, trên người cũng chỉ quấn mỗi chiếc khăn mỏng màu trắng ngang hông.
Nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp, hắn không suy nghĩ gì nhiều mà ra mở ngay.
Người nào đó vừa thấy Tôn Bách Thần, đã nhào đến ôm chầm lấy cổ hắn.
Cô cắn nhẹ môi dưới, cố gắng kìm chế sự xúc động trong lòng.
Chưa kịp để Tồn Bách Thần có thêm phản ứng, Mạn Nghiên đã buông hắn ra, rồi rướn