Cô gật gật, lười biếng chu cái miệng nhỏ hôn lên cơ thịt săn chắc của người đàn ông kia.
Hai mắt cô nhắm nghiền, từ từ tiến sâu vào giấc ngủ.
“Sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Tôn Bách Thần dịu dàng ngắm nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình, khóe môi nhếch lên đầy kiêu hãnh.
Cảm giác được cùng người phụ nữ mình yêu nằm ngủ trên chiếc giường ấm, bình yên đến lạ thường...!
“Đồng Mạn Nghiên, anh yêu em.
Ngủ ngon nhé, bé cưng của anh.”
Nửa tháng bình dị trôi qua, tình cảm giữa Mạn Nghiên và Tôn Bách Thần càng thêm nồng ấm, ngọt ngào.
Hôm nay là rằm tháng bảy, Linh Châu đã ra ngoài từ tờ mờ sáng, cùng với mẹ của Vương Phong lên chùa lễ phật, cầu an.
Đan Nhiên được trường mẫu giáo cho nghỉ một buổi chiều, Mạn Nghiên không còn cách nào khác, đành phải đón con bé về phòng làm việc chơi với mình.
“Tiểu Nhiên ngoan, ngồi yên ở đây chơi cho mẹ làm việc nhé!”
Cô công chúa nhỏ gật đầu lễ phép, một mình ngồi trên chiếc ghế mây tròn rộng, ngồi xem phim hoạt hình bằng điện thoại.
Cô trợ lý Kelly đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Đan Nhiên, trong đầu ủ lên âm mưu thâm độc.
Mạn Nghiên cầm tệp tài liệu trên bàn, đưa cho cô trợ lý của mình, nói:
“Kelly, em mang bản thông báo này xuống phòng kế hoạch giúp chị nha.”
“Vâng ạ.” Cô gái kia miệng tươi cười rói, nhận lấy bản báo cáo từ tay Mạn Nghiên.
Đột nhiên cô có cảm giác nụ cười này có chút quen thuộc, cũng ngờ ngợ ra điều gì đó.
Chỉ là Mạn Nghiên sắp có cuộc hẹn quan trọng, nên không suy nghĩ sâu xa được.
Chiều nay cô sẽ đại diện cho Tôn thị, trao đổi và ký kết một bản hợp đồng với đối tác làm ăn,