Dù sao Mạn Nghiên cũng là con gái, giống như bao người phụ nữ khác, cô cũng muốn được người ta cầu hôn chứ! Mà tên đầu đất kia chẳng thấy động tĩnh gì, nên cô cũng chẳng thèm suy nghĩ đến nữa.
Cô tự hỏi có phải hắn chỉ muốn ba người sống với nhau như vậy, rồi quên mất việc cho cô mặc váy cưới luôn không?
Không nói đến thì thôi, cứ hễ mỗi lần ai nhắc đến là Mạn Nghiên lại thấy buồn.
Cô phụng phịu nhìn Linh Châu, đáp:
“Con không biết nữa! Có khi...!con trai mẹ chẳng còn hứng thú lấy vợ nữa rồi.”
Đột nhiên nói ra câu này, Mạn Nghiên lại nhớ đến chuyện Mộc Trà mặc váy cưới mà chết trong vòng tay của Tôn Bách Thần, lẽ nào đã sinh ra cho hắn một nỗi ám ảnh? Lát sau, cô tự đánh vào đầu mình vì suy nghĩ linh ta linh tinh.
“Sao thế? Con đừng nghĩ ngợi linh tinh.
Mẹ biết thằng con trai của mẹ ngốc, không giỏi biểu đạt cảm xúc mà! Để mẹ hối thúc nó cầu hôn với con, có chịu không?”
Mạn Nghiên cười gượng, mặt bất giác đỏ ửng lên.
Đến chuyện này cũng phải nhờ đến Linh Châu, thật là...!Có khi cô nên tự mình đi cầu hôn hắn còn hơn.
“Vâng, con nghe theo mẹ.” Cô xuôi theo ý Linh Châu, để bà được vui lòng.
Đầu giờ chiều, Mạn Nghiên mới đến Tôn thị.
Vừa đến, Kelly đã hối thúc cô xem qua báo cáo chiến lược để kịp nộp cho ban lãnh đạo vào cuối giờ làm.
“Không phải hạn đến tuần sau sao? Tự nhiên lại gấp gáp như vậy?” Cô hỏi.
Cô trợ lý kia lúng túng, gương mặt cúi xuống tỏ vẻ có lỗi rồi nói bản thân thiếu tập trung, nên nhớ nhầm.
Mạn Nghiên thở dài, có chút mệt mỏi.
Vậy là phần công việc cần phải xử lý vào chiều nay của cô tăng lên gấp đôi.
Đọc được phân nửa báo cáo, cô ngước lên nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi đón Đan Nhiên.
Cùng lúc, Kelly cũng xin cô ra ngoài đi đón cháu gái