Vì phòng tập đa năng gần với canteen, nên một số sinh viên tranh thủ giờ giải lao, đi ra đó mua đồ uống.
Mạn Nghiên rủ Nhã Yến Kỳ đi mua nước, vừa hay Vương Phong nghe được.
Anh gọi lớn:
“Này cô bé mộng du, mua giúp tôi một chai nước lọc nhé!”
Mạn Nghiên nhìn quanh, phát hiện Vương Phong đang gọi mình.
Hừ, cô bé mộng du gì chứ? Hóa ra anh vẫn còn nhớ rõ chuyện ở khách sạn.
Phen này tại đời rồi, Mạn Nghiên lấy tay che nửa tầm mắt, vội kéo Nhã Yến Kỳ xoay người rời đi.
“Cô bé mộng du? Là thầy Vương gọi cậu đó sao?”
“Hình như là vậy đó.” Cô cười cười.
Nhã Yến Kỳ vậy mà không thắc mắc thêm, chỉ lẳng lặng bước tiếp.
Mạn Nghiên thở phào, nếu cô ấy cứ tra hỏi, cô không biết nói thế nào nữa.
Vương Phong nhận chai nước mát từ trong tay Mạn Nghiên, mở ra uống một hơi dài.
Anh nháy mắt với cô gái trước mặt, nói:
“Cảm ơn cô bé mộng du nhé!”
“À cô bé mộng du này, lần trước em bị sửa cắn, đã hoàn toàn bình phục chưa?”
Mạn Nghiên hai tay chống nạnh, oán trách người đàn ông đang trêu chọc mình.
Cô cười nham nhở, nhắc nhẹ Vương Phong:
“Em có tên mà, Đồng Mạn Nghiên đó, sau này thầy hãy nhớ thật kỹ vào.
Sao thầy cứ gọi em là cô bé mộng du mãi thế?”
Bỗng chốc Vương Phong cảm thấy cô gái này thật đặc biệt.
Nhất là khi anh cảm nhận được cô với Tôn Bách Thần có một mối liên kết nào đó.
Anh ghé lại gần Mạn Nghiên một chút, giọng đầy mờ ám:
“Không gọi là cô bé mộng du nữa.
Vậy tôi gọi em bằng một cái tên khác nhé?”
Hắn chững lại vài giây để lục lại trí nhớ của mình:
“Ừm hổm, mèo hoang, tạp dề vịt vàng, bé con đanh đá, em thích tôi gọi bằng cái nào?”
Một bên khóe môi của Mạn Nghiện bắt đầu giật giật, dù đã cố che giấu đi tâm trạng hoang mang cực độ, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi cái nhìn tinh tường của Vương Phong.
Đúng là làm việc lén lút thường hay chột dạ! Cô chỉ mới lướt qua đôi mắt của