- Đau, đau quá! Làm ơn nhẹ tay một chút!
Lúc Tiểu Như thu chân khỏi đùi Lý Ân Vỹ, Lý Ân Vỹ phản ứng kịp thời giữ chân Tiểu Như lại, anh không mấy thoải mái nhìn nó, nói:
- Kiên nhẫn một chút, khi thoa xong tôi sẽ tự động không chạm vào chân em, đừng có làm tôi mất kiên nhẫn.
Huỳnh Tểu Như theo quán tính nhăn mặt, không còn muốn thu chân về nữa.
Lý Ân Vỹ cảm thấy Tiểu Như đã thông suốt, quay lại, cúi đầu, tập trung thoa thuốc lên đầu gối bị trầy của Tiểu Như.
Vừa thoa thuốc, vừa càm ràm:
- Đúng là khờ mà, muốn đi dạo tại sao lại không nói một tiếng, cũng may lần này ngã vết thương không quá lớn, nếu không tôi để xem em nói thế nào với nhị ca.
- Không phải là do anh hay sao? Anh suốt ngày chỉ tập trung vào điện thoại, căn bản không quan tâm đến tôi.
Nếu như anh Young hoặc Ahn ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ không để tôi một mình, chắc chắn sẽ không bỏ mặc tôi giống như anh hôm nay đã làm với tôi đâu.
Nó nói, Lý Ân Vỹ nghe thấy liền dừng lại, gương mặt xen vài tia phức tạp, lúc này phần bị thương của nó cũng đã được Lý Ân Vỹ sơ cứu đâu vào đấy.
Lý Ân Vỹ bình tĩnh ngẫm lại lời Tiểu Như vừa nói, đột nhiên đầu óc anh hỗn tạp.
Kỳ thật Lý Ân Tinh và Lý Ân Hạo rất hoàn hảo, với Tiểu Như càng chiếu cố rất nhiều, anh so với bọn họ đều không thể đong đếm, chả trách Huỳnh Tiểu Như luôn suy nghĩ bọn họ là tốt nhất với nó.
Lý Ân Vỹ phục hồi lại tinh thần, quay lại nhìn Tiểu Như.
- Biết sao được, tôi trước giờ luôn luôn suy nghĩ cho mình trước, bất luận là việc gì, tôi đều phải nghĩ đến mình có muốn hay không.
Tiểu Như, tôi và bọn họ không giống nhau, hy vọng em khi ở bên cạnh tôi, đừng lôi bọn họ vào.
Dứt lời, Lý Ân Vỹ cẩn thận đặt chân Tiểu Như xuống sàn nhà, sau đó đứng dậy xoay người đi.
Huỳnh Tiểu Như nhìn theo muốn gọi anh ở lại, trùng hợp nhận được một cuộc gọi.
Tiểu Như nhận ra người gọi là Lý Ân Hạo, nó vui vẻ nhấc máy.
- Young, em nghe, anh có khỏe không?
- Anh ổn, Tiểu Như, em vẫn ổn phải không? Nói anh biết ở đó thế nào rồi?
- Anh Young, thật ra em!
Huỳnh Tiểu Như ngập ngừng, đắn đo có nên kể chuyện