- Vậy được, vậy thì tôi sẽ biến mất khỏi mắt ông!
Nói rồi anh nhanh chóng bỏ đi, ra đến cửa liền bị hắn chặn lại.
Lý Ân Vỹ nhìn anh trai, bất mãn quát:
- Anh đừng cản em nữa, ông ấy thật sự rất quá đáng! Nếu em còn ở lại em nhất định sẽ phát điên mất!
Lý Ân Tinh rụt tay lại, nhìn em trai nhếch môi lên:
- Tùy em!
Lần này quả nhiên hắn không giữ em trai mình, Tiểu Như vừa thấy Jin bỏ đi liền quay sang nắm lấy áo ca ca.
- Ahn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tim của ba không được tốt, chúng ta mau vào xem ông ấy có sao có được không?
Nó luống cuống, ngược lại Lý Ân Tinh lại vô cùng điềm tĩnh, hắn lạnh lùng quay sang nhìn Tiểu Như, giọng nói trầm đôi chút:
- Chuyện này không phải việc của em, mau về phòng làm bài tập của mình đi!
Tiểu Như kiên quyết không đồng tình:
- Nhưng mà ba, ông ấy...
- Tôi nói là em đi về phòng có nghe không?
Hắn tức giận quát, Tiểu Như cắn chặt môi nhìn hắn ta gật nhẹ đầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi trước khi Lý Ân Tinh nổi xung thiên...
BÊN TRONG
Quả nhiên ông Lý vì những lời xúc phạm của con trai mà lên cơn đau tim, đúng lúc lại nhìn thấy nét mặt tựa băng của hắn ta từ bên ngoài tiến lại mình.
Ông ta là cha hắn, người nuôi hắn, người đã dạy dỗ hắn, người nhường lại mọi thứ tốt nhất mà hắn thích, kể cả là nó, dù hận ông thế nào hắn cũng không nên bỏ mặc ông ta mới phải chứ?
Cúi người xuống đỡ ông, hắn nheo mày:
- Ở đây không còn thuốc, để tôi đưa ông đến bệnh viện!
Ông Lý vừa hạnh phúc cũng cảm thấy đau đớn nắm chặt cánh tay hắn, thều thào:
- Con vẫn còn quan tâm đến ba? Vậy nghĩa là...
- Tôi là bác sĩ, tôi không muốn thấy ông chết trước mặt tôi giống như mẹ của tôi!
- Con...
Ông Lý đau lòng không thể thốt nên lời, lại bị hắn dùng thần sắc lạnh tanh nhìn vào mình.
- Tôi đưa ông đến bệnh viện, chuyện này để sau đi!
***
BÊN NGOÀI
- Lý Ân Vỹ, anh mau dừng xe lại cho tôi! Tôi có chuyện muốn nói rõ với anh!
Tiểu Như bạo gan chạy đến chặn ngay đầu xe Lý Ân Vỹ, cố ý không cho anh bỏ đi, Jin ngồi trong xe không còn cách nào khác đành bước xuống tiến đến chỗ nha đầu, hai tay chống lên hông.
- Em rốt cuộc muốn tôi tức chết mới chịu sao? Tôi đã nói để tôi đi kia mà, em nghe không hiểu tiếng người hả?
Anh gắt, lại bị ánh mắt cún con của ai đó làm tâm trạng dịu lại một phần tư, Tiểu Như khép hai tay lại nhìn Jin lắc lắc đầu:
- Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà tôi biết được, ba anh thật sự rất thương anh.
Anh đừng vì một lúc nóng giận mà gây ra chuyện không thể bù đắp được có được không?
- Ông ấy thương tôi?
Anh nhếch môi.
- Thương tôi mà ép buộc tôi, thương tôi mà cho người lén lút điều tra cuộc sống riêng tư của tôi sao? Tiểu Như, em đừng bị nét mặt nhân từ của ông ấy lừa gạt nữa được không?
- Nhưng ông ấy là ba anh!
- Ba tôi thì đã sao? Tôi mãi mãi không bao giờ tha thứ cho ông ấy, em tốt nhất đừng cản đường tôi nữa, nếu không em đừng trách tôi sao không nể mặt Ahn! Giờ thì biến đi!
Quả nhiên anh ta rất tuyệt tình, Lý Ân Vỹ vừa dứt câu liền nhanh chóng bước vào