Tiểu Như cương quyết không theo Lý Ân Tinh trở về, hắn không còn cách nào khác đành phải giao lại nha đầu cho Chính Huy, hắn nói với anh chăm sóc vật nhỏ này của hắn vài ngày, đợi tâm trạng nó ổn định hắn sẽ đến đón nó.
Lúc Chính Huy đưa Tiểu Như về nhà, nó căn bản đã ngủ rồi, ngủ đến anh có gọi thế nào cũng không dậy.
Tuy nói hắn và anh là chỗ quen biết từ nhỏ đến bây giờ, nhưng cả hai đã từng nói sẽ không bao giờ đụng chạm đến người yêu của nhau, ngay cả việc bế nó bây giờ cũng là bất đắc dĩ.
Tiểu Như nằm trong vòng tay Joen, tựa hồ một chú mèo con nhỏ, cứ được chủ nhân ôm lấy là cả người co rút lại.
Từ Chính Huy bế nó ra khỏi xe, anh cúi đầu, khóe môi tạo thành một đường cong.
- Bình thường Lý Ân Tinh đối xử với em cũng không tệ, sao có thể khiến em nhẹ đến như vậy chứ?
Người nào đó đáng yêu nói một câu, nói xong, anh liền mang nó bước vào nhà.
Tối đó tại Từ gia!
- AAAAA...!
Tiếng hét thất thanh này phát ra từ phòng của Chính Huy, Tiểu Như vừa tỉnh dậy đã luống cuống lấy chăn che chắn cơ thể mình, gương mặt còn chưa thoát khỏi cơn khủng hoảng.
Chả bù cho Chính Huy, anh còn ngơ ngác không biết có chuyện gì, mi mắt mở ra đầy cực nhọc.
Khó khăn lắm anh mới chợp mắt được một chút, không ngờ lại bị nó làm ồn!
Joen ghé mắt nhìn Tiểu Như, anh cau mày:
- Tiểu Như, sao em còn không ngủ? Bây giờ khuya lắm rồi!
Cổ họng Huỳnh Tiểu Như khô khốc:
- Anh...!Anh...
Nó muốn hỏi anh rốt cuộc trong lúc nó ngủ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó lại ở trong phòng của anh, nhưng cổ họng lại khàn đặc, nếu như để Lý Ân Tinh biết chuyện này thì nó chết là cái chắc!
Từ Chính Huy nhìn thấy được vẻ mặt hoảng hốt của Tiểu Như, lập tức cũng hiểu được vấn đề, anh phì cười:
- Tôi thề, chúng ta là trong sạch, em mau nằm xuống ngủ tiếp đi.
Huỳnh Tiểu Như cáu kỉnh:
- Trong sạch mà anh nói là chúng ta cùng giường sao? Rốt cuộc anh có trong lúc tôi ngủ, đã làm gì đó không được minh bạch không?
Từ Chính Huy không nói gì, hai mắt khép chặt lại, anh muốn ngủ, người già như anh mệt lắm rồi!
- Nè anh, anh nói gì đi chứ! Đâu phải là nhà anh không có phòng trống, tại sao lại để tôi ngủ cùng phòng với anh?
Joen thở dài, lập tức ngồi bật dậy nhìn Tiểu Như, đầu tóc rối lên không khác gì tổ quạ.
Người nào đó kể khổ:
- Nói cho em biết cũng không sao, ba mẹ tôi muốn tôi phải kết hôn, nhưng mà em cũng thấy rồi đó, công việc của tôi không nhàn rỗi đến mức có thời gian quen bạn gái.
Cho nên không được sự cho phép của em, tôi đành phải nói gạt họ là mình đã có bạn gái rồi.
Tôi thành thật xin lỗi đã được chưa?
Nó sụt sùi:
- Nhưng cũng đâu nhất thiết ngủ một phòng? Nếu đồn ra ngoài, tôi nhất định sẽ không thể kết hôn được anh có biết hay không?
Dứt lời, Tiểu Như hùng hổ lấy gối ném thẳng vào người anh, Từ Chính Huy không tránh, anh nhắm hai mắt lại chịu trận, đợi cho nó nguôi giận anh mới chịu phân trần.
Nam nhân kỳ thật chua xót, nói:
- Tiểu Như, nghe tôi nói, ba mẹ tôi rất dễ nghi ngờ, nếu như không ngủ cùng một phòng ba mẹ tôi nhất định sẽ không tin.
Cho nên Tiểu Như, em bình tĩnh một chút có được không? Tôi tuyệt đối không làm càn với em, hơn nữa chúng ta là trong sạch.
Vẻ mặt rất thành khẩn, hơn nữa quần áo cả hai cũng chỉnh tề, nó không nên nghĩ mọi chuyện quá