Lúc Tiểu Như chạy ra cửa, Huỳnh Vũ Hy căn bản cũng đã đứng đấy từ lúc nào, khuôn mặt Fdward tiều tụy trông thấy rõ, nhất là đôi mắt vô hồn đó của anh, như muốn nhấn chìm hết cả vũ trụ vậy!
Tiểu Như lần lượt quan sát hết thảy trên người Huỳnh Vũ Hy, hơi thở kéo theo chút nặng nề.
Huỳnh Vũ Hy bình thường chú trọng đến nhất là ngoại hình của mình, dù đi đâu làm gì đều như vậy, tác phong để quần áo xốc xếch không phải anh, tên ngốc này không phải rất tự mãn hay sao? Sao lại để bản thân thế này chứ?
Huỳnh Lỗi Phong cũng có nói Huỳnh Vũ Hy đã hối hận, muốn nó quay trở về, lẽ nào anh phô ra bộ dạng này để nó thương hại anh?
Không, chuyện đó không thể nào!
Huỳnh Tiểu Như lắc đầu, hai nắm tay xiết chặt lại.
- Tránh đường! 一 Nó xa lạ ra lệnh.
Huỳnh Vũ Hy nhìn nó, ánh mắt anh bi đát.
- Tiểu Như, em trở về với anh có được không? Chúng ta mới là một gia đình thật sự, chuyện lúc trước anh biết mình sai rồi, em tha thứ cho anh có được không? 一 Huỳnh Vũ Hy chân thành.
Anh bước đến, lập tức, Tiểu Như liền lùi lại.
- Huỳnh Vũ Hy, anh dựa vào cái gì muốn em về là về? Muốn em đi là đi chứ? Em nói anh biết, anh không đủ tư cách! 一 Nó hét.
Lúc này, từ phía sau có một cánh tay đột nhiên phủ qua người Tiểu Như, dứt khoát đem nó kéo vào trong lòng, thân thể vật nhỏ tức khắc bị kiềm lại.
- Huỳnh Lỗi Phong, anh mau thả em ra! Anh và Huỳnh Vũ Hy là hai tên cặn bã chỉ biết ức hiếp người yếu thế hơn mình! 一 Nó mắng, người ngọ nguậy liên tục.
Huỳnh Lỗi Phong vờ không nghe thấy gì, anh cúi đầu hôn vai nó, chiếc áo trễ vai lộ ra phần da thịt mềm mại.
- Huỳnh Lỗi Phong, anh là đồ khốn kiếp! 一 Nó gắt gỏng.
Tiểu Như thấp hơn anh một cái đầu, việc cúi xuống hôn này dễ dàng như ăn kẹo, chỉ là, ánh mắt đó của Huỳnh Vũ Hy, căn bản như muốn đem anh mang quăng xuống biển vậy!
Người nào đó bước đến gần, mặc nhiên nắm lấy một bên vai Tiểu Như.
- Nha đầu là của anh, em dựa vào đâu làm chuyện bẩn thỉu với con bé? 一 Huỳnh Vũ Hy chua chát.
Huỳnh Lỗi Phong ngẩng mặt nhìn, anh nhếch môi.
- Dựa vào em không có lỗi với Tiểu Như, còn anh thì luôn luôn mắc sai lầm! 一 Huỳnh Lỗi Phong chắc nịch.
Dứt lời, Nicky lập tức buông nó ra, Tiểu Như còn chưa kịp hít thở ngụm không khí trong lành đã bị Huỳnh Vũ Hy nhanh nhảu đem cả cơ thể khóa chặt lại, anh tham lam hôn tóc nó.
- Tiểu Như, anh nhớ em! 一 Huỳnh Vũ Hy mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng.
Tức khắc toàn thân nó cứng đờ, mùi hương quen thuộc xông thẳng vào khoang mũi.
Vẫn là mùi hương này, nhưng không phải Huỳnh Vũ Hy nữa rồi!
Nó chua xót cựa quậy nhưng bất thành.
- Thả em ra, anh không có tư cách chạm vào em, anh qua lại với Hứa Mộc Nhan, anh là tên cặn bã, anh không có tư cách nói nhớ em! 一 Huỳnh Tiểu Như uất ức, nước mắt ướt đẫm mặt.
Trước kia kỳ thực Vũ Hy có chịu tác động từ Mộc Nhan, cho nên việc anh bỏ rơi nó cũng có một phần trách nhiệm của cô ta trong đó, về sau nó cũng không còn đối hoài đến chuyện này, cho đến thời gian trước mới nghe được Huỳnh Vũ Hy nói Hứa Mộc Nhan sắp sửa là vợ anh, còn về sự thật thì Vũ Hy hoàn toàn không có cơ hội để giải thích.
Bây giờ ắt hẳn nó đang rất hận anh!
Huỳnh Lỗi Phong đứng quan sát, mặt mũi anh trầm ngâm.
Huỳnh Vũ Hy suy cho cùng mù quáng hơn anh nghĩ, tên ngốc đó yêu đến không cần biết bản thân đang làm gì nữa rồi, chả bù cho anh chỉ có thể tự tay đẩy nó về phía Huỳnh Vũ Hy.
- Huỳnh Vũ Hy, nể mặt anh vẫn còn biết nhận sai, em lần này có thể giao Tiểu Như lại cho anh, bởi vì hai người còn có chuyện để nói.
Nhưng mà em cấm anh, không được làm chuyện không nên làm với con bé có biết chưa? 一 Huỳnh Lỗi Phong cảnh cáo.
Dứt lời, anh bỏ đi.
Một lúc sau, tại phòng Huỳnh Vũ Hy.
Tiểu Như ngồi chờ ở bên ngoài, trong lúc Huỳnh Vũ Hy đang ở trong phòng tắm có táy máy vào đồ đạc của anh, chủ yếu những thứ nó nhìn thấy đều liên quan đến công việc, ngoài ra còn có một số hình lúc nhỏ của hai người.
Nó lật từng trang trong quyển album ở trên bàn, đến những trang cuối cùng, bất giác cả người cứng đờ lại.
‘Tiểu Như, anh yêu em.
Anh nhất định sẽ chờ em trở về!’ dòng chữ xuất hiện đi kèm với ảnh chụp buổi khai giảng của nó, tại sao Huỳnh Vũ Hy lại có được? Anh ấy hai năm qua vẫn luôn bên cạnh nó hay sao?
Tiểu Như tức khắc thấy choáng ngợp, theo bản năng lùi về sau.
- Huỳnh Vũ Hy viết lung tung gì vậy? Tại sao anh hai lại nói anh ấy yêu mình chứ? Bọn mình là anh em không phải sao? 一 Nó lẩm bẩm, cả đại não trống rỗng.
Lúc này, Huỳnh Vũ Hy cũng từ trong phòng tắm đi ra, quần áo anh chỉnh tề, đầu tóc vẫn còn chưa kịp khô.
Anh đi đến gần Tiểu Như, mắt hơi ghé sang nhìn quyển album đặt trên bàn, gương mặt xen vài tia phức tạp.
Hừm, bí mật nhanh vậy đã bại lộ rồi sao?
- Huỳnh Vũ Hy, mấy lời đó là có ý gì chứ? Đầu