- Mất tích? Anh hai nói thật ạ?
-...
- Tiểu Như bình thường được bảo vệ rất tốt kia mà, làm sao có chuyện mất tích được chứ anh? Có nói thế nào em vẫn không tin được!
-...
- Có khi nào bị Huỳnh Vũ Hy mang đi rồi hay không? Anh ấy trước giờ luôn muốn nha đầu trở về bên cạnh của mình nhất, cho nên đã bắt mất nó rồi? Còn nữa, ở chỗ anh Nhật Trần thì sao anh?
-...
- Không phải luôn sao, vậy thì phải làm sao bây giờ? Hay là tụi em đi tìm phụ được không?
-...
- Hể? Không được? Được rồi, em biết rồi, tạm biệt anh hai!
Thế Hiên cúp điện thoại, cô thở dài, cả cơ thể mềm nhũn.
Mồ, làm cô lo lắng chết đi được!
- Sao vậy Thế Hiên, thầy Louis nói sao vậy? 一 Đồng thanh.
Cô quay lại, mặt mũi không tự nhiên.
- Tiểu Như mất tích, anh hai nói là có thể Tiểu Như bị bắt cóc, người nhà họ Lý đang chia nhau đi tìm.
Anh hai bảo chúng ta ở đây đợi, không được đi lung tung, anh ấy đủ phiền rồi! 一 Đổng Thế Hiên trả lời.
Lập tức, mặt cả bốn trầm ngâm.
- Có khi nào là bọn người của Đỗ Hoàng Di không? Không phải nhỏ đó rất không vừa mắt Tiểu Như sao? Nhân cơ hội lần này bắt cóc nó tống tiền? 一 Trịnh Như Ý nghi vấn.
- Tao lại không nghĩ vậy, nếu muốn bắt cóc, lẽ ra tụi nó nên ra tay từ đầu chứ? Sao bây giờ mới ra tay? 一 Bạch Nhã Hân phủ nhận.
- Cũng có thể lúc đó không có cơ hội để tách Tiểu Như ra, cho nên nhân lúc Tiểu Như ở một mình, bắt cóc nó đi cũng không chừng! 一 Diệp An Hảo lý luận.
- Tao lại thấy người mang Tiểu Như đi có thù với nhà họ Lý thì đúng hơn, cũng giống như bắt người họ yêu nhất để trả thù họ vậy, một sự trả thù đau đớn nhất! 一 Lâm Tuyết Nhi trầm mặc.
Cả bọn sau đó cũng không nói lời nào, mặt mũi ai nấy cũng tối sầm.
Bắt cóc? Trả thù? Lẽ nào...
***
Tiểu Như tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở bên trong một căn phòng, tay chân đều bị trói, cả mắt cũng được bịt lại bằng vải đen, xung quanh bao trùm bầu không khí lạnh lẽo.
Nó cố hít thở đều, trong đầu xâu chuỗi lại mọi thứ, nhưng không tài nào nhớ nổi gương mặt người đàn ông lúc đó mang mình đi.
Anh ta từ đầu đến cuối đều không để lộ sơ hở nào!
Tiểu Như nằm trên giường, nó ngọ nguậy liên tục, nhưng mà, càng ngọ nguậy dây trói càng xiết chặt nó hơn.
Không thoát được, nó bực quá chửi thề:
- Bà nó, đừng để bổn tiểu thư biết được ngươi là ai, nếu không bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi! 一 Nó đay nghiến.
Lúc này, cửa phòng kêu lên ‘Cạch’ một tiếng, nam nhân trong bộ âu phục màu đen lạnh lùng đẩy cửa vào, hơi thở kéo theo chút nặng nề.
Tiểu Như nghe được tiếng đẩy cửa, hắc tuyến bay vèo vèo.
Lẽ nào cầu được ước thấy sao? Tên đó đến cho nó xử lý rồi chăng? Hừm, để xem tên này gan lớn như thế nào!
Anh đi đến giường ngủ, ngồi xuống, tay dài vươn ra vuốt nhẹ khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Như, mỗi cái va chạm đều khiến nó rùng mình.
Nó chửi thầm tên trêu chọc nó khốn kiếp!
Người đàn ông biết được, nhanh cúi đầu, hôn lên chóp mũi Huỳnh Tiểu Như.
- Cục cưng, tôi chờ em lâu rồi! 一 Người đó nói.
Tiểu Như không hiểu anh nói gì, nó ngửi được mùi rượu, cả người liền ngọ nguậy.
- Tên khốn kiếp, ai cho anh tùy tiện hôn tôi chứ, anh rốt cuộc có sở thích luyến đồng à? 一 Nó cáu.
Người đàn ông không biểu hiện tức giận gì, một tay chống xuống giường, một tay nâng cằm Tiểu Như lên.
- Cục cưng, em mạnh miệng quá nhỉ? Có cần tôi lấp đầy miệng em không? 一Nguời đó cười.
- Anh đừng có làm càn, có tin tôi kiện anh hay không? Anh bắt cóc tôi còn dở trò bẩn thỉu, người nhà của tôi sẽ không tha cho anh đâu! 一 Nó đe dọa.
- Vậy à? Người nhà của em sao? Em đang nói đến người nào? Huỳnh Vũ Hy? Hay là Lý Ân Tinh? Tôi quên mất, còn có vài người khác nữa chứ! Nhan Lâm Thần chẳng hạn! 一 Người nào đó khiêu khích.
Tiểu Như nghe anh nhắc đến Nhan Lâm Thần, cả người giận như lửa thiêu đốt, nó dùng tay đang bị trói đánh thẳng vào