- Ahn, con bé bây giờ thế nào rồi? Không phải đã ổn hơn rồi sao? Tại sao lại thành ra như vậy?
Lý Ân Hạo vừa nhận được thông báo từ bệnh viện đã nhanh chóng chạy đến xem Tiểu Như thế nào, sắc mặt không giấu được hỗn độn, vừa bước vào đã liên tục hỏi hắn, tuy nhiên hắn không nói năng gì, cứ như một cái xác không hồn ngồi bên giường lặng lẽ quan sát tiểu thiên hạ đang ngủ.
Trịnh Như Ý nhìn qua thái độ Lý Ân Tinh hiện giờ, song lại nhìn Lý Ân Hạo, cô chột dạ xiết chặt hai nắm tay run rẩy.
Giá như hắn có thể mắng cô một trận thì quá tốt, chí ít cô cũng sẽ thấy mình không tội lỗi như vậy!
Tiểu Như là người quan trọng với bọn họ như vậy, cô có mười cái mạng cũng không đủ để đền!
Thế Hiên nhận ra Như Ý mất bình tĩnh, lập tức vỗ vai cô, trấn an:
- Bình tĩnh đi, không phải Tiểu Như bây giờ đã không sao rồi sao? Mày đừng cảm thấy có lỗi nữa!
Trịnh Như Ý lắc đầu, cô hít sâu vài cái, cuối cùng, nhìn thẳng Lý Ân Hạo, thú nhận:
- Là tại em, là em không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này cho nên đã mang gà rán đến cho Tiểu Như, hại bệnh nó tái phát, em thành thật xin lỗi anh!
Cô cúi đầu, cả cơ thể run rẩy theo câu nói vừa rồi.
Lý Ân Hạo nghe đến đây, mặt mũi tựa hồ vừa uống phải thuốc độc.
Anh giương mắt nhìn Tiểu Như, chỉ thấy tiểu thiên hạ hoàn toàn nằm bất động trên giường, khuôn mặt lại tiều tụy như vậy, trong lòng không tránh khỏi chua xót.
Từ nhỏ thì anh đã thích nó, mãi cho đến sau này anh mới có dũng khí thú nhận, không ngờ kéo theo đó là nhiều chuyện xảy ra, bây giờ nó lại nằm ở đây, anh thật sự không cam lòng.
Lý Ân Hạo phục hồi lại tinh thần, quay đầu, nghiến chặt răng:
- Ra ngoài!
Trịnh Như Ý ngẩng lên nhìn, khóe môi cô giật giật, trước khi Như Ý kịp giải thích mọi chuyện, Thế Hiên đã nhanh nhảu nắm tay cô, kéo ra ngoài.
Hơn ai hết Thế Hiên là người hiểu rõ tính cách bọn họ nhất, trong thời gian cô quen biết Lý Ân Hạo anh ấy chưa bao giờ biết tức giận là gì, nhưng không ngờ lần này lại dùng thái độ đó để nói chuyện với Như Ý, xem ra Như Ý lần này không bị xử lý chắc cũng bị họ dọa đến chỉ còn nửa cái mạng.
***
Trịnh Như Ý rời khỏi không lâu thì Tiểu Như cũng tỉnh lại, vừa mở mắt đã bắt gặp hai khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nó vờ mất trí nhớ khép chặt mắt.
Lý Ân Hạo ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu đầy