- Ahn, anh tha cho em có được không? Em phải nói bao nhiêu lần thì anh mới tin em đây, em là bị Huỳnh Tiểu Như ép, anh đừng bị con bé lừa gạt nữa được không? 一 Hoàng Bảo Ân chua xót giải thích, hai tay cố định giữ lấy sách trên đầu.
Hiện tại anh đang bị hắn phạt đứng trong thư phòng, trên đầu còn có một số sách các loại, to có, nhỏ có, tất cả đều tập trung nằm chễm chệ trên đầu Min, chỉ cần một chút cử động thôi toàn bộ lần lượt sẽ rơi xuống.
Lý Ân Tinh từ đầu đến cuối đều diện vô biểu tình, ngồi trên sofa vắt chéo chân, đứng bên cạnh còn có Trương Hàn Minh 一 người nào đó đang cực lực nén cười.
Tuy nói Lý Ân Tinh nghiêm khắc trong mọi việc, nhưng so với người ngoài Hoàng Bảo Ân đặc biệt được nương tay, nói tóm lại hình phạt này với Min không có gì gay gắt.
Chỉ là, tên đại thiếu gia không biết thức thời này lại một mực đổ hết lỗi cho Tiểu Như, anh e mọi chuyện không đơn giản như vậy!
Anh còn nhớ lần đầu tiên anh gặp được Huỳnh Tiểu Như, lúc đó anh cũng chính là bị nó uy hiếp, làm đến anh suýt nữa chỉ còn nửa cái mạng, nếu xét về tổng thể trong chuyện này Huỳnh Tiểu Như cũng rất có khả năng, nhưng mà Lý Ân Tinh tin tưởng Huỳnh Tiểu Như như vậy, xem ra tội danh này Hoàng Bảo Ân không gánh không được rồi.
- Nói theo cách của em, lẽ nào anh phạt em là sai lầm của anh rồi hay sao? 一 Hắn bình thản, hỏi.
- Còn phải nói nữa sao? Em nói anh biết, em hoàn toàn trong sạch, Tiểu Như căn bản uy hiếp em, em cũng chỉ là nạn nhân mà thôi 一 Hoàng Bảo Ân thuận nước đẩy thuyền, mang hết lỗi lầm đổ hết lên đầu Huỳnh Tiểu Như.
- Vậy em nói xem, con bé đã uy hiếp em điều gì? Nếu như anh cảm thấy thuận tai, chuyện hôm nay anh không truy cứu nữa, em thấy thế nào? Thỏa thuận không? 一 Hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi.
Nghe đến đây, cơ mặt Hoàng Bảo Ân cứng đờ, nụ cười hiện ra trên khuôn mặt đầy thống khổ.
- Cái đó...!一 Hoàng Bảo Ân ngập ngừng.
Dù bây giờ anh có chịu nói sự thật thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có như vậy, nhưng nếu đem hết mọi chuyện đổ cho Tiểu Như có khi tình hình sẽ thay đổi hoàn toàn, anh hơn ai hết biết rõ tình cảm Lý Ân Tinh dành cho Huỳnh Tiểu Như, đừng nói đến phạt nó, ngay cả nặng lời người đau lòng chắc chắn cũng là hắn.
Trong lòng Hoàng Bảo Ân lấy làm chua xót, nhủ:
“Mình không còn lựa chọn nữa, Tiểu Như, lần này là em ép anh, anh xin lỗi!”.
- Suy nghĩ lâu như vậy, lẽ nào có chuyện khó nói sao? 一 Hắn chèn ép.
Hoàng Bảo Ân phục hồi lại tinh thần, nhìn thẳng Lý Ân Tinh.
- Đương nhiên không phải, em chỉ sợ nói ra anh sẽ nặng tay với Tiểu Như mà thôi, con bé là người anh yêu nhất, anh nỡ ra tay hay sao chứ? 一 Hoàng Bảo Ân ma mãnh, khích bác hắn.
Tuy nhiên, sắc mặt Lý Ân Tinh không hề thay đổi gì, ngược lại còn vô cùng điềm tĩnh, đáp:
- Sao em biết anh không đành lòng? Anh công tư không rõ ràng vậy sao?
Trương Hàn Minh quay đầu nhìn sang Lý Ân Tinh, bắt gặp biểu cảm hắn bình tĩnh như vậy, đột nhiên trong lòng thấy u ám.
“Thật ra anh ấy muốn làm gì? Tại sao lại chơi trò mèo vờn chuột với Min chứ?”.
- Nhị ca, đâu phải anh không biết tính cách của Tiểu Như, chỉ cần là chuyện con bé muốn, em có thể nói không sao? Ngay cả anh con bé cũng không nghe, em là cái gì chứ? 一 Hoàng Bảo Ân bi đát, nói.
Từng câu từng chữ đều không hề thừa nhận việc mình làm, ngược lại một mực đổ hết cho Tiểu Như, Hoàng Bảo Ân cư nhiên là loại người này?
Lý Ân Tinh bất động thanh sắc, môi cong lên một nửa.
- Cho nên, ý em muốn nói việc em đưa Tiểu Như chạy đến tìm Huỳnh Vũ Hy cũng là bất đắc dĩ hay sao? 一 Hắn tiếp tục, hỏi.
- Không sai! 一 Hoàng Bảo Ân cứng giọng.
Hơi thở Lý Ân Tinh ngay tức khắc nặng nề, lông mày tinh xảo cũng không khỏi hạ xuống.
- Được, vậy con bé là dùng cái gì uy hiếp em? Là tính mạng con bé hay là quan hệ giữa hai người? Hay là còn nguyên nhân nào khác? 一 Hắn vẫn còn chưa bỏ ý định, tiếp tục chất vấn Hoàng Bảo Ân.
Hoàng Bảo Ân hơi sửng người, nhưng vẫn đủ lý trí, thuận theo hắn.
- Tất nhiên là mạng con bé rồi, ai không biết Tiểu Như rất bướng bỉnh kia chứ, em cũng chỉ là bị ép thôi.
Ahn, anh nhất định phải tin em! 一 Hoàng Bảo Ân trả lời.
Lập tức, Lý Ân Tinh theo phản xạ đứng dậy, mặt mũi tựa hồ vừa ăn nhầm thuốc súng.
- Nói dối cũng không biết ngượng, em cho rằng những chuyện em làm không ai biết được sao? Đừng tưởng em mang hết chuyện này đổ cho Tiểu Như thì không sao, anh nói em biết, những