Buổi chiều Tiểu Như không hề rời khỏi phòng, ngay cả bữa ăn dì Phương mang lên nó cũng không chịu ăn, đến tối, khi chắc chắn mọi người đều đã ngủ, Tiểu Như cảm thấy khát nước liền đi thẳng xuống nhà, rẽ vào bếp, tìm đến tủ lạnh lấy nước uống.
Tiểu Như chọn một chai nước suối, mở nắp, uống một ngụm, uống xong, Huỳnh Tiểu Như đặt lại chai nước vào đúng vị trí cũ, cuối cùng đóng tủ lạnh.
Lúc này, Lý Ân Hạo từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tiểu Như, liền đến gần, hỏi:
- Tiểu Như, tại sao bây giờ em vẫn còn chưa ngủ? Lúc chiều đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?
Huỳnh Tiểu Như bị bắt gặp giật mình, quay lại, vô cùng khẩn trương nói:
- Không có, em chỉ là không khỏe.
- Thật sự là không khỏe hay sao? Tiểu Như, lúc đó anh nhìn thấy em chạy ra từ phòng Ahn, còn mặc áo của em ấy, gương mặt của em khi đó rất căng thẳng, lẽ nào em không có gì cần giải thích hay sao?
Lập tức, Huỳnh Tiểu Như lùi lại, gương mặt nó trắng bệch.
- Young, anh đều thấy rồi sao?
- Không sai!
Lý Ân Hạo đáp, đồng thời nhấc chân thu hẹp khoảng cách giữa anh và Tiểu Như, đủ gần, Lý Ân Hạo vươn tay, ôm lấy eo Tiểu Như, vừa vặn để anh nhìn rõ cô gái nhỏ.
Huỳnh Tiểu Như bất động, khẩn trương nhìn thẳng Lý Ân Hạo.
- Anh Young, anh!