Editor: Russell (russelljourdian_).
Beta: Esther.
- ----
Đêm khuya của năm 2011, kim đồng hồ trên tường chỉ vào giữa số 2 và 3.
Đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt nhu hòa, lúc sáng lúc tối phủ kín chiếc giường đôi.
Trong không khí an tĩnh chỉ còn tiếng điều hòa thổi gió ấm, dễ dàng thôi miên người ta chìm vào giấc ngủ.
Dịch Nhiễm hiện tại đã ba mươi tám tuổi, anh nằm trên giường, quần áo cái gì cũng không mặc, chỉ đắp cái chăn lên người, nửa dựa vào tường dùng hai tay ôm đầu gối vùi mặt vào trong đó, lỗ tai vẫn còn đỏ ửng.
Yên lặng một lúc lại cảm thấy buồn chán đến hoảng, anh quay đầu đối mặt với vách tường, kết quả “diện bích”(*) vài giây lại cảm thấy không thoải mái, vì thế anh chậm rãi quay đầu về phía bên kia, cùng nam nhân trẻ tuổi bốn mắt nhìn nhau.
(*)Diện bích: 面壁 (menpeki) là "quay mặt nhìn tường"
Danh từ chỉ Bồ-đề Ðạt-ma ngồi thiền đối tường chín năm tại chùa Thiếu Lâm.
Nam nhân trẻ tuổi tên là Cảnh Dập Xán, vừa qua sinh nhật tuổi mười tám, lúc này đang lấy tư thế mất hồn mà nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu yên lặng nhìn Dịch Nhiễm.
Đôi mắt hắn ôn nhu long lanh như sao dưới hồ, lông mi đen đậm rũ xuống cũng không ngăn được đáy mắt tràn đầy tình nồng ý mật, sung sướng mãn nguyện của hắn.
Dịch Nhiễm như là sợ chính mình sẽ chìm đắm vào đáy hồ trong mắt đối phương nên vội vàng dời tầm mắt, không tiếp tục đối diện với hắn nữa.
Anh đến bây giờ vẫn còn cảm giác tất cả như chỉ là một giấc mộng xuân hoang đường, vừa khó tin vừa không thể tưởng tượng.
Nhưng sự thật chính là —— anh cùng một thiếu niên kém mình hai mươi tuổi "hoang đường" suốt hai giờ, đây là lần đầu anh bị người khác "gì kia", không chỉ thế đối phương còn là người anh nhìn từ nhỏ đến lớn, hơn nữa anh vẫn là tham dự ngay từ ngày đầu tiên khi đối phương sinh ra.
Trong lòng Dịch Nhiễm rất rõ ràng, đối với Cảnh Dập Xán lần đầu đến tuổi trưởng thành thì đây chính là cột mốc đánh dấu sự kiện đời người, cũng đã được một năm sau khi hai người bí mật xác định mối quan hệ yêu đương, hôm nay rốt cuộc có thể thực hiện.
“Biểu hiện vừa rồi của em thế nào, anh nhận xét một chút được không A Nhiễm?”
Cảnh Dập Xán mở miệng nhẹ giọng nói, khóe miệng vẫn duy trì trạng thái cong lên, giống như là không thể hạ xuống được.
Dịch Nhiễm thoáng nhíu mày, ngay sau đó cười nói: “Sao lại không gọi anh là Nhiễm ca nữa? Gấu con lại sửa miệng à, đây đã là cái xưng hô thứ ba rồi, có phải sẽ còn có cái thứ tư không?”
Gấu con là kết hợp của “Hùng bé con” và “Nhãi ranh”, từ nhiều năm trước đã chuyên dùng để gọi Cảnh Dập Xán.
Cảnh Dập Xán cong mắt cười, dùng ngón tay thon dài khẽ vuốt vành tai của Dịch Nhiễm: “Em từ một tuổi đến mười một tuổi gọi anh là "cha nuôi", mười hai tuổi gọi anh là "Nhiễm ca".
Nếu hiện tại quan hệ của chúng ta đã có bước tiến triển, theo lẽ thường hẳn là phải đổi xưng hô.
Đến cái thứ tư sao, tạm gọi là "bảo bối", thế nào?”
Dịch Nhiễm ngây ngốc mà chớp mắt, cảm giác trên mặt có chút nóng ran: “Khụ khụ… Không, chẳng ra gì cả, để anh nghĩ lại, em không được tự tiện sửa, nghe rõ chưa?”
“Được, nghe anh hết.
A Nhiễm, em còn đang đợi anh nhận xét đây.”
Cảnh Dập Xán từ nhỏ đã như vậy, sẽ không để cho người khác dễ dàng vòng vèo bỏ qua tâm tư của hắn.
Dịch Nhiễm ho vài tiếng để làm thanh giọng, muốn cho âm thanh của chính mình không lộ ra cảm xúc nào khác, anh sắp xếp lại câu từ ở trong đầu xong mới nói: “Tuy rằng lúc di chuyển có vẻ có chút trúc trắc, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm là bình thường, vẫn có thể tiếp thu.
Tổng thể vẫn là không tồi, việc này… Về sau chậm rãi thực hành sẽ thuần thục, từ từ tới, không cần phải gấp gáp, sẽ càng ngày càng tốt thôi.”
“Được, cảm ơn A Nhiễm đã nhận xét.” Cảnh Dập Xán đưa mặt lại gần Dịch Nhiễm, ở bên tai anh gần như mê hoặc mà nói nhỏ, “Cũng muốn cảm ơn A Nhiễm trong lúc làm việc, lời nói và hành động đều chuẩn mực, em sẽ chăm chỉ luyện tập, mong anh đón chờ.”
“Gấu con, tránh xa một chút đi.” Dịch Nhiễm một tay che môi và cằm của Cảnh Dập Xán đẩy ra một chút, thấy không được thì liền từ bỏ.
Chỉ có điều anh cảm thấy chính mình về sau cũng không có cách nào nhìn thẳng cụm từ “Lời nói và việc làm đều mẫu mực” này được nữa.
Cảnh Dập Xán nói: “A Nhiễm, hôm nay lúc ăn sinh nhật em anh cũng nghe thấy rồi đấy, ba mẹ em bảo em về sau phải chân thành báo đáp anh, hầu hạ anh, cả đời đều nhớ kỹ anh đối em có công như thế nào, em cũng đã đảm bảo với họ, nhất định nói được thì làm được.
Cho nên, em nhất định sẽ nỗ lực báo đáp hầu hạ anh, bất luận anh có yêu cầu gì về vấn đề trên giường, cứ việc nói với em, bất luận là ý kiến kiến nghị hoặc là ý tưởng mới, đều có thể.”
Dịch Nhiễm nhắm mắt lại, ấn giữa chân mày: “Báo đáp hầu hạ của ba mẹ em cùng báo đáp hầu hạ trong lòng em tuyệt đối không cùng một ý tứ.”
Cảnh Dập Xán nhẹ nhàng nhướng mày, cười đến vừa tốt bụng vừa vô hại: “À?