Editor: Cam.
(bonglantrungmuoi3)
Beta: Esther.
- ----
Toàn bộ thời gian cần cho kế hoạch này là nửa năm.
Nửa năm là sáu tháng, theo như mỗi tháng có bốn tuần, thì sáu tháng sẽ có tổng cộng hai mươi bốn tuần.
Nếu mỗi tuần gọi video call một lần, thì sẽ có hai mươi bốn cơ hội nói chuyện.
Lúc đầu Cảnh Dập Xán định lợi dụng hai mươi bốn cơ hội nói chuyện này, sau đó khiến ba mẹ hắn tiếp thu mối quan hệ yêu đương của hắn với Dịch Nhiễm.
Trước mắt đã dùng hết hai cơ hội, còn lại hai mươi hai.
Ở trường được con trai tỏ tình, gặp hủ nữ, hai việc này chỉ là mới khởi đầu thôi, phản ứng của ba mẹ như thế nào cũng rất quan trọng.
Như câu nói vạn sự khởi đầu nan, áp lực lớn, nhưng động lực lại càng lớn hơn, nên cần phải "tu thành chính quả", cần phải kiên trì phấn đấu đến cùng.
Đương nhiên, Cảnh Dập Xán biết Dịch Nhiễm chắc chắn rất muốn biết hắn đã nói gì với ba mẹ, hắn cũng không có ý định giữ bí mật với Dịch Nhiễm.
Nên mỗi lần gọi điện thoại hắn đều đặt máy ghi âm kế bên, lưu lại mọi lời nói, chỉ cần Dịch Nhiễm tò mò muốn nghe, thì lúc nào cũng có thể nghe.
Tối nay, sau khi Dịch Nhiễm nghe xong hai đoạn ghi âm cuộc trò chuyện trước đó, anh im lặng một lúc lâu, cau mày, vẻ mặt trầm ngâm.
"Tiểu Xán, em làm như vậy…" Rốt cuộc Dịch Nhiễm cũng mở miệng, anh nhỏ giọng nói, "Em bịa ra chuyện lừa dối họ, lỡ như sau này chú dì biết được sự thật… Em có nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào chưa?"
Cảnh Dập Xán nắm lấy tay Dịch Nhiễm, nhoẻn miệng cười: "Chỉ cần anh không nói, thì sẽ không có lỡ như."
Dịch Nhiễm trịnh trọng nhìn Cảnh Dập Xán: "Em định che giấu bí mật này cả đời sao?"
Cảnh Dập Xán nghiêm túc: "Chỉ cần kết quả cuối cùng là hạnh phúc như chúng ta mong muốn là được rồi, sự thật quan trọng đến vậy sao? Còn nữa… A Nhiễm, sự thật trong lòng anh là như thế nào?"
Dịch Nhiễm dời tầm mắt: "Em đã biết rõ rồi mà còn hỏi."
Cảnh Dập Xán nhún vai, cười một cách ngây thơ: "Nói sao giờ."
Dịch Nhiễm hít một hơi, "Sự thật là… Người bẻ cong em là anh, anh đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho em, để em bước vào, từ đó đã bắt đầu đi trên con đường cong(*) này."
*đường cong: ý nói nó có nghĩa là tiêu tốn thời gian và năng lượng không cần thiết để giải quyết một vấn đề hoặc đạt được một mục tiêu.
Tuy nhiên, đôi khi điều đó tưởng chừng như không cần thiết và chúng tôi coi đó như một quá trình gian nan giúp con người trưởng thành và kiên trì.
Nhớ năm đó Cảnh Dập Xán chỉ mới mười tuổi đang học lớp bốn, Dịch Nhiễm ba mươi tuổi, lúc đó vẫn ở bên cạnh Mễ Hậu Đào.
Có một hôm sau khi tan học, Cảnh Dập Xán trực tiếp đến nhà của Dịch Nhiễm, hắn thấy cửa đang hé mở nên đã đẩy cửa bước vào, nhưng không ngờ lại nhìn thấy ba nuôi và một anh trai đang hôn nhau… Sau đó Dịch Nhiễm liền đẩy người bạn trai đang dính lấy mình ra rồi đuổi đi.
Anh nói chuyện với Cảnh Dập Xán một cách rất kiên nhẫn và thận trọng, quên cái chuyện con vừa nhìn thấy đi, giữ bí mật cho ba nuôi có được không?
Cảnh Dập Xán nghiêm nghị trả lời, giữ bí mật thì được, nhưng không thể quên được.
Dịch Nhiễm đau đầu không thôi, lại sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa nhỏ, nên đã nói với thái độ gần như van xin, coi như ba nuôi phạm sai lầm, ba nuôi nhận sai và kiểm điểm, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa, nên Tiểu Xán hãy quên nó đi, được không?
Tiểu Xán cau mày, tỏ vẻ ba nuôi không sai, trái kiwi(*) kia mới là người sai, chỉ tại ba nuôi không gặp được đúng người thôi, sau đó hắn còn hỏi khi nào ba nuôi mới chia tay với trái kiwi.
*kiwi (猕猴桃) có pinyin Míhóutáo Mị Hầu Đào, đọc giống giống tên Mễ Hậu Đào (米厚涛) có pinyin Mǐhòutāo.
Vì dỗ dành cậu, Dịch Nhiễm liền nói được được, chờ lát nữa sẽ nói với trái kiwi chuyện này.
Tối hốm đó Dịch Nhiễm đã gọi điện cho Mễ Hậu Đào, nói sau này hắn đừng đến nhà anh nữa, sợ Tiểu Xán nhìn thấy.
Mễ Hậu Đào không vui, nên đưa ra điều kiện là Dịch Nhiễm phải nghỉ việc và đến công ty của Mễ gia làm, còn phải dọn đến biệt thự Mễ gia ở.
Dịch Nhiễm không phải là loại người ăn cơm mềm, nên anh kiên quyết từ chối.
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, nửa tháng sau Mễ Hậu Đào nói chia tay, chính thức chấm dứt mối quan hệ này của bọn họ.
Sau bảy năm sống độc thân, ở tuổi ba mươi bảy năm ấy, Dịch Nhiễm được Cảnh Dập Xán, người vừa bước